Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

NHỊP YÊU THƯƠNG



                   Nhịp yêu thương

Lá trên cành còn xót mùa thu trước,
Gió từng cơn rít khẽ ở trong tim.
Đông trở lại bầy chim ngừng tiếng hót,
Trời nhạt mầu sương phủ trắng bên hiên.

Có ai đi trên đường xa nhịp bước,
Cho nhắn dùm thuở ấy mộng phiêu du.
Đời lướt lẹ tơ chùng lên phím bậc,
Ru giấc nồng lắng đọng cỏ hoang vu.

Hoa sắc thắm lả lơi theo nắng ấm,
Hương toả bay gọi bướm ở trên ngàn;
Về đây dự buổi hoà ca âm lắng,
Tiễn người đi lầm lỡ một cung đàn.

Nơi đâu đó bóng xưa còn ẩn hiện,
Vũ điệu vui theo nhạc khúc vô thường.
Muôn tà áo chao nghiêng như én liệng,
Ngàn năm còn lưu luyến nhịp yêu thương.

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

PHIÊU BẠT



                           Phiêu bạt
 
Mùa đông về hàng cây lên tiếng thở,
Vọng nguồn xưa đong đưa nhịp thời gian,
Gió cuốn rơi từng chiếc lá phai tàn.
Đời trôi dạt bao năm dài viễn xứ.

Tóc úa màu xua tan thời quá khứ,
Thuở học trò còn lắng đọng trong tim.
Đã qua rồi dịu mát một trời êm,
Ánh nắng chiều còn vương màu khói nhạt.

Mây trắng bay gợi nỗi buồn man mát,
Đất nhớ thầm khi sương phủ hoàng hôn.
bầy nhạn reo nghe xao xuyến trong hồn,
Theo mỗi bước dập dồn trong nhung nhớ.

Con đường mòn dâng người cho sương gió
Cỏ hoang vu thoang thoảng vị yêu thương.
Hương đâu đây lặng lẽ gót đêm trường,
Lòng se sắt từng quãng đời phiêu bạt.

                                         Nguyễn Lộc

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

VÔ NGÃ



                           Vô ngã

Từng chiếc lá trên cành theo gió cuốn,
Mùa đông về nặng trĩu tuyết rơi rơi.
Xưa nơi đâu sao bay ở trên trời,
Trăm năm có lưu luyến gì dương thế.

Ngàn năm trước phiêu bạt đời dâu bể,
Ngàn năm sau duyên kiếp mộng chưa tan.
Hồn đi hoang từ dấu vết phai tàn,
Đang đốt cháy bằng những tia nắng ấm.

Nguồn sống dậy từ làn hơi im vắng,
Dìm khí tan vào nấm mộ thời gian.
Cho bầu trời cháy rụi thành tro tàn,
Cho không khí bặt tin không tiếng nói.

Giam hư không vào hố sâu ngục tối,
Cúi đầu chào dựng thần chết lên ngôi.
Xua tan đi ánh sáng của đất trời,
Cho địa ngục ca vang muôn tội lỗi.

Hoa vẫn nở dập dìu trăm ngàn lối,
Gió vi vu ôm thân xác vô thường.
Đất reo vui luân chuyển khắp bốn phương,
Vùi nhục thể hoá thân vào vạn loại.

Không bản thể không có gì ái ngại,
Không thời gian không ảnh không hình.
Bay bay qua làn hơi ấm vô minh,
Tạo thiên địa cùng con người muôn thuở.

                                          Nguyễn Lộc

HÃY TRẢ LẠI CUỘC SỐNG



                     Hãy trả lại cuộc sống...

Những mảnh đời lang thang không nhà cửa,
Nằm co ro nơi góc phố lề đường.
Họ là ai sao rên xiết đau thương,
Cảnh nghèo đói lời oán than cuộc sống.

Đêm đèn đường hắt ánh vàng ống cống,
Lũ chuột đêm réo gọi lẫn tiếng cười,
Hoà âm vang khao khát da thịt người,
Trò tiêu khiển của những loài thú độc.

Cuộc cách mạng đấu tranh cho dân tộc,
Lót đường đi phụng sự kẻ vong ân.
Lời mị dân sao nghe dễ mềm lòng,
Thương kẻ dại theo những lời đường mật.

Những biểu tượng anh hùng tạo cuộc sống,
Thêm phấn son cho xán lạn huy hoàng;
Màu cờ Nước ngập đỏ ánh sao vàng,
Như gái gọi làm đẹp thêm đỏm dáng.

Cả một Nước là ổ đầy hoan lạc,
Phụng sự đời phụng sự cả Núi Sông.
Thoả ăn chơi bù lại thuở long đong,
Quan hưởng phước bao năm trường thịnh trị

Những bóng ma của cuộc đời phi lý,
Ám ảnh người trù ếm bầy sài lang.
Tiếng kêu oan dưới mộ những lầm than,
Rơi xương máu dựng xây cho chế độ.

Những bóng nghèo của người dân thành phố,
Bức tranh tồi vá víu cảnh giàu sang.
Người lãnh đạo miệng vẫn cứ huênh hoang,
Nước Việt nam xây Thiên đường Cộng sản !

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

TƠ TÌNH



         
                                Tơ Tình

Lạy chúa con trót dại khờ,
Bỗng dưng lại vướng nàng thơ xứ người;
Em còn ở tuổi đôi mươi,
Nụ cười trong sáng lời thương ngọt ngào.

Qua rồi một thuở chiêm bao,
Nhớ nhung tơ tưởng bóng hoa năm nào.

Bây giờ lòng vẫn nao nao,
Dịu dàng sóng mắt tình trao duyên nồng.
Gần em tâm tưởng bâng khuâng,
Ngồi xa phiêu dạt xoay dần mắt đưa.

Chúa ơi con nguyện xin chừa,
Những lần lầm lỡ duyên tơ ai hoài.
Dặn lòng rằng chẳng tình say,
Người xưa còn đọng dấu hài trong con.
Trái tim rướm máu hao mòn,
Bao năm còn vướng vết son dáng huyền.
Con nguyện! vẫn giữ tình duyên,
Lòng thương trong sáng còn nguyên Địa đàng.

Sáng chiều đến lớp âm vang,
Với Anh ngữ lạ râm ran trong đầu.
Chữ thì chẳng ráp thành câu,
Tơ tình thầm nhắc lâu lâu dật dờ;
Cuốn theo những cánh hoa mơ,
Chiều đưa mỗi bước trông chờ bóng ai !

                                        Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

MỘNG TƯỞNG


               Mộng tưởng

Bình minh dậy ánh hồng bừng sáng,
Gió hiu hiu hơi lạnh đầu mùa;
Đông về từ cỏi xa xưa,
Cảnh đưa se sắt lòng mơ quê nhà.

Bao năm tháng rời xa xứ mẹ,
Hồn đi hoang như trẻ không nhà.
Đường mòn mưa nắng thiết tha,
Đất ươm hoa thắm bướm là đà bay.

Dòng đời chảy tóc nay đã bạc,
Những người thân trôi dạt chốn nào.
Lạnh lùng nơi cỏi chiêm bao,
Lơ mơ ẩn hiện lòng nao nao buồn.

Cuộc nhân thế luôn luôn dời đổi,
Bao năm trường rượt đuổi bóng mình.
Ước mong mọi sự an lành,
Mà vô thường cứ hoá mành hư không.

                                    Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011



              Ai dại ? Ai khôn ?

Vật thay đổi luân hồi cút bắt,
Cứ ngỡ rằng ngộ sắc đạo mầu.
Buồn,vui,bịnh, khoẻ thay nhau.
Thiện căn,ác nghiệp lâu lâu qui hồi.

Người quan niệm thân thôi đau yếu,
Là kẻ tu thấu hiểu nhân sinh,
Ngã cao đức rộng tâm linh.
Sinh,già,bịnh, chết còn kinh động người.

Vàng bạc đến lòng vui tham đắm,
Bạn thăm nhà cảm giác gia tăng.
Vật đi vật lại lăng xăng,
Vui buồn lo lắng nói năng ỡm ờ.

Có của quí thì lo gìn giữ,
Sợ mất,còn,thiếu,đủ cho con.
Thủ đoạn gian dối trông mòn,
Dùng mưu chước lấy người khờ thiệt thân.

Lòng tự đắc khôn dâng người giỏi,
Không tu hành nên mới sai lầm,
Nhường đường cho kẻ gian thâm,
Luật rừng muôn kiếp đá văng ngu đần.

Thế mới biết phật dâng đường sáng,
Khuyên người đời thanh thản tâm nhiên.
Xác thân tan rã sớm chiều,
Vật vô sở trụ ai nhiều trí khôn ?

                                        Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011



             Trung thu

Nhớ trăng thu sáng sân làng,
Lồng đèn con trẻ ánh vàng lung linh.
Tiếng chuông tiếng trống đầu đình,
Khói nhang cầu chúc thanh bình nước Nam.
Rồng bay tiên nữ giáng phàm,
quanh quanh đèn kéo xoay vành lơi lơi.
Ngày rằm tháng tám vui tươi,
Nhi đồng ra rả tiếng cười dòn tan,
Bánh kẹo quần áo xênh xoang,
Đèn ông sao nhảy thênh thang rợp trời.
Ánh trăng trải rộng muôn nơi,
Đẩy lùi bóng tối một thời đã xa.
Nỗi đau còn chưa xoá nhoà,
Trẻ con nghèo đói miền xa khóc thầm.
Ước mong chú cuội,chị hằng
Mang cho quà bánh mọi năm khắp miền,
Vơi đi nỗi khổ triền miên,
Một thời bom đạn điêu tàn ai gây.
Người cầm vận Nước nào hay,
Mãi lo tham nhũng còn gây oán thù.

                                          Nguyễn lộc

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011



          áo trắng thiên thần

Áo em ngày sáng là thơ,
Đêm đen tôi mộng là tơ tưởng người.
Ngày em chứa đựng nụ cười,
Đêm tôi là mộng trăng đời quạnh hiu.
Tôi đi giữa chốn cô liêu,
Lang thang nổi nhớ mỗi chiều cô đơn.
Đêm đêm chân bước gọi hồn,
Ngày rơi nổi nhớ mỏi mòn đợi trông.
Áo em áo trắng thiên thần.
Áo tôi, áo bẩn hiến dâng về người,
Xoá dùm vết bẩn cuộc đời,
Tan thành cánh bướm muôn nơi sắc màu.
Cuộc đời tôi mãi lao đao,
Nhờ em góp nhặt nổi đau trong người
Đem về một mối đầy vơi,
Đốt thành khói toả muôn đời thuỷ chung.

Em ơi ! lòng nhẹ trong lòng,
Khi về một cõi tôi cùng theo em.
Tiền thân nơi chốn giao duyên,
Em ,tôi tan giữa cội nguồn khổ đau .

                                   Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

                              Truyện Thật ngắn : Một cuộc đời

                 Tôi  tình c  quen hắn vào dịp sinh nhật con gái của hắn.
Dạo đó tôi mới chuyển chỗ ở để tìm việc làm từ một Tỉnh khác.
Hàng tuần sau những ngày làm việc vất vả,những người dân Việt
xa xứ như chúng tôi gặp nhau để giải khuây bên chén rượu,ly trà.
Những cuộc vui đình đám giao tiếp với bạn bè tổ chức vào ngày
cuối tuần,ngày thường thì làm quần quật suốt ngày cho miếng
cơm manh áo.
          Hắn mới lập gia đình trong vài năm qua;mà nghe nói đâu,
Hắn được vợ qua sự giới thiệu của người quen nào đó.Hắn là
một người khoẻ mạnh, làm việc kỹ lưỡng và ngăn nắp,tính ấy
là do di truyền của ông bố để lại mà có lần hắn kể cho tôi nghe.
Hắn hay cáu kỉnh mỗi khi có người làm phật ý hắn nếu người
ấy có vẻ sợ hắn.Hắn hay tự tôn về bản thân mình mặc dầu hắn
chẳng có gì đặc biệt so với mọi người,nhưng bù lại hắn cũng
có tính hay giúp đỡ người khác nếu xét thấy những người ấy
chìu theo sở thích của hắn khi làm dịu lại sự mặc cảm của hắn
và chịu nhận ơn với hắn.Nhiều lúc hắn cũng buồn tìm những phút
giải trí cho quên thời gian;hắn luôn sẳn sàng chi trả mọi phí tổn 
cho cuộc vui mà người bạn của hắn không đủ khả năng chi trả,
-Hắn là người sành điệu về ăn chơi.
          Tôi nghe hắn kể với tôi rằng:lúc hắn còn thơ chịu nhiều
thiệt thòi về học vấn và tiền bạc so với các anh chị trong nhà ;nên
hắn có nhiều mặc cảm và sống bất cần đời,đó là lý do hắn mang
nhiều tính khí bất thường như vậy.
          Thời gian dần trôi qua,nơi chúng tôi đang định cư,kinh tế
càng ngày càng suy thoái,nhiều gia đình tan vỡ hạnh phúc nguyên
do cũng chỉ vì tài chánh thiếu hụt; gia đình hắn cũng bị ảnh hưởng
lây.Hắn bị thất nghiệp dài hạn,hắn chỉ còn loay quây  tối ngày chùi
rửa sàn nhà và rửa chén bát trong tiệm ăn mà vợ hắn mới tậu được để phục vụ khách hàng kiếm đồng vô đồng ra nuôi sống gia đình.Nhưng với bản tính thích ăn chơi ,nhậu nhẹt đã có từ hồi nào chẳng biết;theo tôi phỏng đoán như vậy -trời phú cho tôi tính nhạy bén khi nhìn người,nhưng tôi không dám khẳng định chắc chắn cho lắm.Thất nghiệp lâu dần hắn đăm ra sinh chán khi ở một chỗ với đống nồi,niêu,xoong,chảo v.v...,tối ngày phải rửa ráy chúng nó với cảm giác mệt mỏi. Con người thật của hắn bấy lâu nay bị kềm chế bởi trách nhiệm gia đình đã hội đủ điều kiện trổi dậy muốn tìm lối thoát.
               Cái gì muốn đến rồi sẽ đến.Tôi nhớ có một chiều chủ nhật
rảnh rổi,tôi đến tiệm ăn ,thăm hắn.Thấy tôi, hắn mừng ra mặt-ríu rít
mời tôi ngồi chơi,hắn vồn vã nói:
          -Lâu quá mới gặp lại bạn,ngồi chơi đợi mình chùi rửa  xong đống chén bát nầy ,rồi tụi mình tìm chỗ nào lai rai vài chai bia tâm sự cho đỡ buồn nhe .
           Dần dần rồi tôi cũng thân với hắn trong quan hệ đồng hương
trên xứ người mà thôi,thú thật tôi với hắn có nhiều điểm khác nhau
vế tư tưởng,hắn thì thích sống buông thả còn tôi thì lại khác,thời gian rảnh rổi giải trí một chút rồi thôi.Chúng tôi kết thân với nhau cũng vì cùng tuổi nhau và cũng có những nỗi đau khổ giống nhau lúc còn thơ ấu-trong cuộc đời ít có người sống được toại ý mình.
            Thời gian sau đó tôi phải lo toan những công việc hằng ngày
Làm hơn tám tiếng một ngày ở hãng,có khi làm cả ngày cuối tuần,
không còn thời gian để gặp hắn nữa.
             Bỗng một hôm tôi tình cờ gặp lại hắn trong quán cà phê.
Hắn tâm sự với tôi:
             - Vợ mình đã bỏ mình rồi bạn ơi! .
             Tôi hỏi lý do lại xảy ra như thế.Hắn trả lời tôi với vẽ mặt bình thản:
             -Vợ mình ghen tuông và độc đoán,cứ cột chân,cột cẳng mình ở nhà hoài chán quá ,mình quậy cho nó biết thế nào là lễ độ! .
             Tôi nghe hắn nói mà bàng hoàng,sao mà câu trả lời của hắn sao có vẻ bình thường và như cười cợt với chính bản thân của hắn vậy.Rồi tôi suy nghĩ:có uẩn khúc gì đây chứ không dễ dàng bỏ nhau ngang xương như vậy đâu.Mới hôm nào đây,hai vợ chồng hạnh phúc bên nhau với cô con gái xinh xắn ,lanh lợi,cùng người mẹ vợ sớm hôm lo cho con và cháu thì còn gi hạnh phúc bằng.Tôi hỏi hắn bây giờ cuộc sống của hắn ra sao, hắn nói :
              -Bây giờ mình sống nơi nhà trọ cho thuê.Mình được tự do rồi,sống thoải mái theo ý mình muốn.
              Tôi nghe câu hắn vừa nói có gì khác thường trong đời sống vợ chồng của hắn.
               Một hôm tôi được nghe thêm một cái tên mới đệm theo  sau tên của hắn,không biết nó từ đâu mà có tôi không tiện nói ra:,làm gợi trí tưởng tượng của tôi: Một con người mới hôm nào đây làm ăn tử tế ,vợ con đàng hoàng mà nay lại bê tha, trác táng;dám can đảm sống tự do theo ý của mình,mặc kệ dư luận dèm pha.Có phải hắn sống dối lòng mình và dối cả người không?.Hay là tôi đã lầm?.Dầu sao đi nữa tôi rất thông cảm với những nỗi đau khổ của hắn khi phải sống trực diện với chính mình .Còn gì can đảm bằng̉! 

                                                                              Nguyễn lộc