Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

PHIÊU BẠT



                           Phiêu bạt
 
Mùa đông về hàng cây lên tiếng thở,
Vọng nguồn xưa đong đưa nhịp thời gian,
Gió cuốn rơi từng chiếc lá phai tàn.
Đời trôi dạt bao năm dài viễn xứ.

Tóc úa màu xua tan thời quá khứ,
Thuở học trò còn lắng đọng trong tim.
Đã qua rồi dịu mát một trời êm,
Ánh nắng chiều còn vương màu khói nhạt.

Mây trắng bay gợi nỗi buồn man mát,
Đất nhớ thầm khi sương phủ hoàng hôn.
bầy nhạn reo nghe xao xuyến trong hồn,
Theo mỗi bước dập dồn trong nhung nhớ.

Con đường mòn dâng người cho sương gió
Cỏ hoang vu thoang thoảng vị yêu thương.
Hương đâu đây lặng lẽ gót đêm trường,
Lòng se sắt từng quãng đời phiêu bạt.

                                         Nguyễn Lộc

Không có nhận xét nào: