Chuyện đã qua lâu rồi,lúc tôi mới bước chân qua vùng đất Canada ,
chưa có ý niệm rõ ràng nơi mà định mệnh đã cột chân tôi hơn hai
mươi năm. Ngày đầu tiên đáp chuyến bay xuống phi trường Winnipeg-
Canada ; bất cứ thứ gì , tôi nhìn thấy đều lạ lẫm . Dấu ấn đầu tiên là cái
thang cuốn trong phi trường ( Việt Nam lúc bây giờ chưa có thang cuốn ),
để mọi người bước xuống đi ra ngoài đón xe để về nhà.Tôi nhìn thấy nó
di chuyển lên xuống,chân tôi rất là lính quýnh ,sợ té .Anh,chị và mấy
người bạn của chị tôi đứng dưới cầu thang chờ đón chúng tôi : má tôi
và hai đứa em.Bà chị tôi thì cứ thúc giục : '' Lẹ lên đi em ,bước xuống
mau đi,không sao đâu ,đừng có sợ " .Đôi chân tôi thì cứ rung ,tôi liều
mạng bước đại xuống,không sao cả,thật hú vía !,Chúng tôi vội bước ra
ngoài cổng phi trường.
Trên xe chở chúng tôi về nhà,tôi thấy những chiếc xe hơi bóng loáng
chạy dài trên các nẻo đường rât êm không một tiếng động chỉ nghe những
làn gió tốc qua nhanh của những chiếc xe trái chiều qua lại,mà có điều rất
lạ đối với tôi là,không thấy ai chạy xe đạp ngoài đường phố.làm cho tôi
nhớ lại ở Việt Nam.
Thời của tôi mới lớn là vào lúc Cộng Sản vào nam để xây dựng chế độ
mới gọi là Chủ Nghĩa Xã Hội .Kinh tế Việt Nam lúc bấy giờ rất là èo uột,
đói kém,chỉ thừa hưởng những gì còn lại của chế độ trước.Sau cuộc chiến
tranh tàn khốc : phố sá,nhà cửa tan hoang,người dân nam thì không còn
phương tiện để mưu sinh,chỉ trông chờ vào Nhà Nước.Tất cả đều sửa soạn
cho công cuộc xây dựng chế độ mới phù hợp vói thời đại ( thời đại
Xã Hội chủ Nghĩa ) cho những năm sau 1975.Mọi người sống nhờ phần
gạo , thực phẩm của chính quyền phân phối theo từng nhân khẩu trong
hộ ( Nhà nước quản lý hộ khẩu rất chặt,nghĩa là cần phải nắm chắc cái
bao tử của từng người dân để dễ sai bảo ).Các bậc cha mẹ thì lo tìm cách
đưa gia đình vượt biên ra nước ngoài,còn lớp trẻ miền nam thì mất cả
tương lai chỉ vì lý lịch xấu,theo quan niệm của Chính Quyền Cộng sản
là : tàn dư của Mỹ- Nguỵ. Cũng may là các chị tôi đều trốn thoát ra Nước
ngoài ; nay đã bảo lãnh má ,tôi và mấy đứa em sang đây.Tôi đang nghĩ
lẩn thẩn thì xe của chúng tôi đã về đến nhà hồi nào cũng không hay.
Nhà gia đình chị tôi tuy nhỏ hẹp,nhưng trang trí cũng ấm cúng ,gọn gàng.
Chính giữa nhà trang trí bàn thờ : phía trên là bàn thờ Phật,phía dưới là
bàn thờ Ông,Bà còn gọi là bàn thờ Gia Tiên mà người Bắc thường gọi thế.
Ông anh rể của tôi thuộc gia đình người Bắc di cư vào Nam 1954,đời
sống rất hình thức từ cách ăn nói đến cách cư xử với mọi người bên
ngoài ngay cả người thân trong gia đình cũng khó hiểu được ý nhau; hơn nữa
gia đình chúng tôi là người Miền Nam, đã sống dưới chế độ cộng sản ít
năm cũng ảnh hưởng chút đỉnh về lối sống phóng túng về mặt hình thức
của đời sống nông dân ( xoá bỏ giai cấp ! ? ) ,Cho nên những lục đục xảy
ra trong gia đình sau nầy cũng vì lý do đó.
Anh,chị tôi biểu chúng tôi thắp nhang trên bàn thờ Tổ Tiên của ông anh rể
và cẩn thận khuyên chúng tôi :'' Hãy rời bỏ nếp sống cũ ở Việt Nam ,giờ đây
chúng tôi đã đổi đời,nên phải nhất nhất nghe theo lời anh,chị ''.Mà tôi nghe
câu nói nầy,bà rất buồn lòng,hụt hẫng , cảm thấy mất hết quyền uy của một
người mẹ.Tôi thấy sắc mặt của bà buồn lắm mà không thể bày tỏ cùng ai,
chỉ cúi đầu thinh lặng.Còn tôi thì có cảm giác rất là tù túng khi nhìn thấy
quang cảnh mới của gia đình anh,chị ,sao mà giống trong nhà tù cải tạo thế !:
ngột ngạt từ cách ăn nói phải dạ thưa đúng phép với ông anh có bằng giáo
sư Canada như các trẻ nhỏ mới lên ba,và sự la rầy của bà chị mỗi khi vào
toilet quên tắt đèn khi ra ngoài thì sợ hao điện,giựt nước bồn cầu nhiều thì
sợ hao nước.
Mỗi tuần chúng tôi chỉ được phép ra ngoài với anh,chị để mua thực
phẩm và đồ dùng cần thiết,còn những ngày thường thì ở nhà trong khi
chờ đợi việc làm,với lại đường sá ở đây chúng tôi cũng chưa quen,sợ bị
lạc đường khi ra ngoài không ai hướng dẫn.Có một điều tôi rất ngạc nhiên
là trước khi qua Canada,anh ,chị đã nói với chúng tôi là đã mua nhà và
mua xe và sẽ lo cho các em học hành đến nơi đến chốn,dệt một tương lai
xán lạn,huy hoàng cho chúng tôi,nhưng niền tin đó tan vỡ chỉ thấy ba mẹ con
chúng tôi ở dưới tầng hầm trải nệm dưới đất mà ngủ,mùa đông thì rất lạnh,
chúng tôi cũng đành chịu , mỗi khi đi đâu đều nhờ vả phương tiện xe cộ
của anh,chị.Còn chuyện học hành thì anh,chị chả đá động tới,Sau nầy chúng
tôi có hỏi về những điều anh ,chị đã nói,chị tôi cười giả lả : '' Tại anh ,chị
đợi các em qua lâu quá,nên phải nói như vậy để các em nộp hồ sơ bảo lãnh
cho sớm ".Thật ra chúng tôi có lý do riêng .Chúng tôi nửa muốn đi,nửa không
nên chần chừ lâu như vậy.
Chúng tôi sống với anh ,chị cũng gần một tháng,sự lục đục trong gia
đình bắt đầu nảy sinh , là khi chúng tôi làm thẻ bảo hiểm sức
khoẻ,và tìm Bác Sĩ gia đình,thì Bác sĩ cho biết tôi bị bịnh viêm gan siêu vi B,
loại bịnh nầy vào lúc đó mọi người cho là ghê gớm lắm.Y học chưa giải thích
rõ ràng cho dân chúng , nhất là những người thiếu kiến thức như chị tôi thì
dễ bị xào xáo gia đình vì ở chung với người có bịnh,làm tôi mặc cảm vô cùng.
Vài tháng sau chúng tôi có việc làm,cuộc sống chúng tôi có phần độc lập hơn,
ít lệ thuộc tài chánh gia đình chị tôi.Chị tôi đề nghị chúng tôi nên ở riêng với
nhiều lý do : tài chánh , sự bịnh hoạn của tôi v.v....
Chúng tôi phải mướn nhà ở riêng,cuộc sống có phần ổn định hơn,rồi sau
đó em gái tôi lấy chồng,ba anh,em vẫn ở chung một nhà.Đến năm 1994 kinh tế
Canada bắt đầu suy thoái,chúng tôi tìm việc làm rất khó khăn.em trai tôi dọn
về Tỉnh Bang Ontario để tìm việc làm và chuẩn bị lo thủ tục bảo lãnh vợ qua,
riêng gia đình em gái tôi vẫn ổn định.Năm 1995 tôi dọn qua Tỉnh Bang Ontario
ở chung vói em trai tôi và vài người bạn.Lúc ấy chúng tôi chưa có việc làm ổn
định,phải ra đồng hái trái cho chủ vườn để kiếm tiền trong khi chờ đợi công việc
thích hợp.năm 1998 tôi lại trở về Winnipeg trong khi ấy gia đình em gái tôi đã sang
Tinh Bang Ontario.Đến năm 2000 tỏi lại trở qua Tỉnh Bang Ontario,làm được
vài ba năm lại bị thất nghiệp,cứ như thế tiếp tục.Cuộc đời tôi rất là lận đận về
nghề nghiệp và tình duyên.
Hiện nay tôi vẫn chưa có việc làm,năm nay tôi 54 tuổi,già rồi còn gì,ai mà
mướn nữa,Nhưng trong cái mất thì có cái được,nhờ vậy bây giờ tôi trầm tĩnh hơn,
đầu óc thanh thản hơn,có thời gian để nhớ lại những năm tháng đã đánh mất chính
mình với cuộc sống đầy bất trắc ,lo toan,sợ hãi đè nặng lên cuộc sống.Nhưng bây
giờ tôi đang thật sự đối diện với nó và không còn sợ hãi nữa,vì tôi cũng chả còn
gì để mất,trong khi cuộc đời chỉ là vô thường mà thôi mà con người thì vốn vô ngã
như lời Đức Phật đã dạy chúng ta.
Nguyễn Lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét