Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

                              Truyện Thật ngắn : Một cuộc đời

                 Tôi  tình c  quen hắn vào dịp sinh nhật con gái của hắn.
Dạo đó tôi mới chuyển chỗ ở để tìm việc làm từ một Tỉnh khác.
Hàng tuần sau những ngày làm việc vất vả,những người dân Việt
xa xứ như chúng tôi gặp nhau để giải khuây bên chén rượu,ly trà.
Những cuộc vui đình đám giao tiếp với bạn bè tổ chức vào ngày
cuối tuần,ngày thường thì làm quần quật suốt ngày cho miếng
cơm manh áo.
          Hắn mới lập gia đình trong vài năm qua;mà nghe nói đâu,
Hắn được vợ qua sự giới thiệu của người quen nào đó.Hắn là
một người khoẻ mạnh, làm việc kỹ lưỡng và ngăn nắp,tính ấy
là do di truyền của ông bố để lại mà có lần hắn kể cho tôi nghe.
Hắn hay cáu kỉnh mỗi khi có người làm phật ý hắn nếu người
ấy có vẻ sợ hắn.Hắn hay tự tôn về bản thân mình mặc dầu hắn
chẳng có gì đặc biệt so với mọi người,nhưng bù lại hắn cũng
có tính hay giúp đỡ người khác nếu xét thấy những người ấy
chìu theo sở thích của hắn khi làm dịu lại sự mặc cảm của hắn
và chịu nhận ơn với hắn.Nhiều lúc hắn cũng buồn tìm những phút
giải trí cho quên thời gian;hắn luôn sẳn sàng chi trả mọi phí tổn 
cho cuộc vui mà người bạn của hắn không đủ khả năng chi trả,
-Hắn là người sành điệu về ăn chơi.
          Tôi nghe hắn kể với tôi rằng:lúc hắn còn thơ chịu nhiều
thiệt thòi về học vấn và tiền bạc so với các anh chị trong nhà ;nên
hắn có nhiều mặc cảm và sống bất cần đời,đó là lý do hắn mang
nhiều tính khí bất thường như vậy.
          Thời gian dần trôi qua,nơi chúng tôi đang định cư,kinh tế
càng ngày càng suy thoái,nhiều gia đình tan vỡ hạnh phúc nguyên
do cũng chỉ vì tài chánh thiếu hụt; gia đình hắn cũng bị ảnh hưởng
lây.Hắn bị thất nghiệp dài hạn,hắn chỉ còn loay quây  tối ngày chùi
rửa sàn nhà và rửa chén bát trong tiệm ăn mà vợ hắn mới tậu được để phục vụ khách hàng kiếm đồng vô đồng ra nuôi sống gia đình.Nhưng với bản tính thích ăn chơi ,nhậu nhẹt đã có từ hồi nào chẳng biết;theo tôi phỏng đoán như vậy -trời phú cho tôi tính nhạy bén khi nhìn người,nhưng tôi không dám khẳng định chắc chắn cho lắm.Thất nghiệp lâu dần hắn đăm ra sinh chán khi ở một chỗ với đống nồi,niêu,xoong,chảo v.v...,tối ngày phải rửa ráy chúng nó với cảm giác mệt mỏi. Con người thật của hắn bấy lâu nay bị kềm chế bởi trách nhiệm gia đình đã hội đủ điều kiện trổi dậy muốn tìm lối thoát.
               Cái gì muốn đến rồi sẽ đến.Tôi nhớ có một chiều chủ nhật
rảnh rổi,tôi đến tiệm ăn ,thăm hắn.Thấy tôi, hắn mừng ra mặt-ríu rít
mời tôi ngồi chơi,hắn vồn vã nói:
          -Lâu quá mới gặp lại bạn,ngồi chơi đợi mình chùi rửa  xong đống chén bát nầy ,rồi tụi mình tìm chỗ nào lai rai vài chai bia tâm sự cho đỡ buồn nhe .
           Dần dần rồi tôi cũng thân với hắn trong quan hệ đồng hương
trên xứ người mà thôi,thú thật tôi với hắn có nhiều điểm khác nhau
vế tư tưởng,hắn thì thích sống buông thả còn tôi thì lại khác,thời gian rảnh rổi giải trí một chút rồi thôi.Chúng tôi kết thân với nhau cũng vì cùng tuổi nhau và cũng có những nỗi đau khổ giống nhau lúc còn thơ ấu-trong cuộc đời ít có người sống được toại ý mình.
            Thời gian sau đó tôi phải lo toan những công việc hằng ngày
Làm hơn tám tiếng một ngày ở hãng,có khi làm cả ngày cuối tuần,
không còn thời gian để gặp hắn nữa.
             Bỗng một hôm tôi tình cờ gặp lại hắn trong quán cà phê.
Hắn tâm sự với tôi:
             - Vợ mình đã bỏ mình rồi bạn ơi! .
             Tôi hỏi lý do lại xảy ra như thế.Hắn trả lời tôi với vẽ mặt bình thản:
             -Vợ mình ghen tuông và độc đoán,cứ cột chân,cột cẳng mình ở nhà hoài chán quá ,mình quậy cho nó biết thế nào là lễ độ! .
             Tôi nghe hắn nói mà bàng hoàng,sao mà câu trả lời của hắn sao có vẻ bình thường và như cười cợt với chính bản thân của hắn vậy.Rồi tôi suy nghĩ:có uẩn khúc gì đây chứ không dễ dàng bỏ nhau ngang xương như vậy đâu.Mới hôm nào đây,hai vợ chồng hạnh phúc bên nhau với cô con gái xinh xắn ,lanh lợi,cùng người mẹ vợ sớm hôm lo cho con và cháu thì còn gi hạnh phúc bằng.Tôi hỏi hắn bây giờ cuộc sống của hắn ra sao, hắn nói :
              -Bây giờ mình sống nơi nhà trọ cho thuê.Mình được tự do rồi,sống thoải mái theo ý mình muốn.
              Tôi nghe câu hắn vừa nói có gì khác thường trong đời sống vợ chồng của hắn.
               Một hôm tôi được nghe thêm một cái tên mới đệm theo  sau tên của hắn,không biết nó từ đâu mà có tôi không tiện nói ra:,làm gợi trí tưởng tượng của tôi: Một con người mới hôm nào đây làm ăn tử tế ,vợ con đàng hoàng mà nay lại bê tha, trác táng;dám can đảm sống tự do theo ý của mình,mặc kệ dư luận dèm pha.Có phải hắn sống dối lòng mình và dối cả người không?.Hay là tôi đã lầm?.Dầu sao đi nữa tôi rất thông cảm với những nỗi đau khổ của hắn khi phải sống trực diện với chính mình .Còn gì can đảm bằng̉! 

                                                                              Nguyễn lộc          

Không có nhận xét nào: