Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011



             Duyên nợ

Trời đất vi vu đủ bốn mùa,
Đời người cũng thế lắm chi mơ.
Sinh ra chuẩn bị lìa dương thế,
Tâm tưởng dần xoay thuở ấu thơ.
Chẳng biết từ đâu ta có mặt,
Chẳng chờ lại đến chốn duyên tơ.
Dây tình không cột sao mà buộc,
Nghiệp chuyển luân hồi với bến xưa.

                                    Nguyễn lộc

Không có nhận xét nào: