Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011



       Chiều xuân ấy

Hoa chiều xuân chợt thắm,
Bước chân ai qua thềm.
Mắt tìm người xa vắng,
Tim rộn giữa nắng êm.

Xôn xao nơi quán nhỏ,
Mười mấy năm qua mau;
Vẫn nụ cười thưở đó,
Nghiêng mái tóc bạc màu.

Em chờ anh chiều nay,
Gọi hồn về thương nhớ;
Người tình vào một thưở,
Nắng hồng với ước mơ.

Em còn anh ngày ấy,
Thời yêu anh thơ ngây.
Anh còn em chiều ấy,
Mây tím mãi bay bay.

Em ơi ! hãy cùng anh,
Đón xuân trong yên lành.
Những buồn vui nắng rọi,
Thắm lại những ngày xanh.

Anh đã đến bên em,
Lơ thơ đôi mái bạc.
Chim trên cành ca hát,
Hoà chuyện hai đứa mình.
Dĩ vãng không mờ xoá,
Cuộc tình em với anh .

                    Nguyễn lộc


       Mưa mùa hạ

Mưa rơi đầu mùa hạ.
Lóp ngóp xoi lối mòn,
Dòng chảy dài trôi lá.
Trời giăng sầu tuôn nhanh.

Người em, thuở ân tình ! 
Trên đường ta hò hẹn;
Nước thấm ướt đôi mình,
Miệng em cười e thẹn.

Hai tay che người ấm !
Anh nghiêng đầu tránh sang,
Lén nhìn giọt lấm tấm;
Suối mắt vào lòng anh.

Mưa rơi còn rơi hoài,
Một đời luôn trôi nổi.
Người em hằng mong đợi,
Dạ riêng buồn ai hay !

Rơi rơi ! khắp nẻo đường,
Xứ xa trên ngõ vắng.
Phút giây trôi chậm chậm,
Ru tình vào mênh mông.
Hình bóng chiều hạ ấy,
Chợt nghe hồn bên song.

                     Nguyễn lộc


Bồ câu trắng xoá,
Bay khắp nẻo đời;
Trên quê hương tôi !
            
             Nguyễn lộc


Những cánh hoa vùi,
Xé nát hồn đời.
Nụ cười hả hơi !

             Nguyễn lộc


Tâm hồn xót xa
 Đau nhức bên trời
Việt Nam thoáng qua !

                Nguyễn lộc


           Lặng lẽ

Cuộc vui nào cũng tàn.
Cuộc tình nào cũng xa.
Trăm năm về một cỏi,
Thanh thản miền cỏ hoa.

                   Nguyễn lộc




         Chờ nhau

Anh đứng bên trời tây,
Nổi nhớ nhung chất ngất;
Tình quê hương tràn đầy.

Em đứng bên trời đông,
Mỗi chiều buồn xa vắng;
Nhớ anh mà chạnh lòng.

Em,anh vẫn chờ nhau,
Tình ta không úa màu.
Dầu phương trời đôi ngã,
Yêu thương đến bạc đầu.

                    Nguyễn lộc


                  Hồn quê

Đêm đêm phủ bóng trăng mờ,
Mơ màng nghe tiếng hoang sơ gọi về.
Đâu đây hồn của tình quê,
Êm êm giọng hát vỗ về võng đưa.
Ru con mẹ gửi giấc mơ,
Tình yêu cho nước tình thơ cho người.

                                         Nguyễn lộc

            


                    Vấn vương

Một làn khói trắng êm êm,
Vi vu gió nhẹ nắng yên giấc vàng.
Lơ thơ liễu rũ bên đàng,
Người xưa năm cũ trên ngàn quạnh hiu.
Thu đông... lại nhớ gió chiều !
Vẳng nghe trìu mến lời yêu nồng nàn.
Nét hồng lưu bút miên man,
Thời gian còn gõ nhịp đàn vấn vương.

                                         Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011



             Quỷ đầu thai

Ngạ quỷ đầu thai tới cỏi trần,
Gian manh đội lốt giả hiền nhân.
Đua chen thú tính tham danh lợi,
Học thói Phật trời gạt thường dân.
Bằng cấp thông minh mài bóng loáng,
Giàu sang khôn khéo tiếng xa gần.
Sống cho vật dục làm tiêu chí,
Nghĩ một đời thôi thoả xác thân.

                              Nguyễn lộc




               Tiếng nước non

Lời thiêng còn vẳng bên tai,
Tổ tiên dựng nước phơi đầy máu xương.
Giang sơn gấm vóc cội nguồn,
Sinh nơi đất Việt xin đừng vong ân.

                                   Nguyễn lộc

                              
    

             Cung đàn xưa

Mùa ngã trời thu lá úa vàng,
Êm êm lặng ngắm cảnh đồi hoang.
Chập chờn hồn gửi mây nhè nhẹ,
Thổn thức lòng nghe khúc bẽ bàng.
Chiều nhớ hoa đời len ánh mắt,
Giọng ca yêu mến mộng trăng tan.
Phiêu phiêu viễn xứ duyên còn đọng,
Tiếng nhạc trầm đưa bóng dáng ngoan.

                                         Nguyễn lộc


           Nhớ tuổi hai mươi

Cho tôi sống lại tuổi hai mươi,
Các bạn quanh đây thắm nụ cười.
Tuổi trẻ hồn nhiên tràn nhựa sống,
Tình thương dào dạt giúp bao người.
Tài hèn đành chịu cho thời vận,
Già yếu gắng công gánh việc đời.
Trả nợ thế nhân ta đã hưởng,
Ra đi lòng nhẹ cỏi an vui.

                                   Nguyễn lộc


                  Nghề tu

Nghề tu đạo phải học điều nhu,
Hiểu thuộc lời kinh dạ khoẻ ru.
Trẻ muốn vào chùa tìm số vốn,
Già tham tới phật kiếm tiền hưu.
Tạng kinh gõ mõ mua danh lợi,
Chức vị tranh đua dựng oán thù.
Đạo đức suy đồi mong góp sức,
Phá chùa phá miếu tiếng ngàn thu.

                                  Nguyễn Lộc


                   Nghiệp đời

Ngày đi phút chốc ánh chiều buông,
Thấp thoáng quê hương gợi nỗi buồn.
tuổi trẻ qua mau như gió thoảng,
Tuổi già xộc tới tựa mưa tuôn.
Cuộc đời lướt lẹ theo dòng sống,
Danh lợi trôi lăn diễn tấn tuồng.
Sinh diệt bao giờ cho dứt hết,
Tâm an vui với cảnh vô thường.

                                    Nguyễn lộc


                 Sợ chết

Biết rõ vô thường vẫn đắm say,
Đê mê sắc dục với tiền tài.
Lơ mơ thần chết khi bịnh hoạn,
Ám ảnh con người lúc chia tay.
Một phút lìa hơi tâm bấn loạn,
Ngàn năm bám sống trí hay hay.
Người ơi! sáng suốt sao còn sợ ?
Hãy để tâm an dứt mộng dài.

                               Nguyễn lộc



Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011



          Nỗi nhục mất Nước

Nhớ thầy giảng dạy lòng yêu Nước,
Quốc Tổ còn vang lời nguyện ước;
Giòng giống Tiên Rồng giữ núi sông,
Việt nam một khối không lùi bước.
Quỷ ma sai khiến lũ vong ân,
Biển đất giao cho quân giặc cướp.
Thoả mãn lòng tham bọn việt gian,
Bôi đen dân tộc ngàn năm trước.

                                Nguyễn lộc

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011


    

      Tiếng nhạc lòng

Thả hồn theo nhạt nắng,
Tiếng nhạc nào hiu hắt.
Đàn gảy khúc tình trầm,
Người mơ cung điệu lắng.
Thoảng đưa lại chốn xa,
Ánh đọng buồn trong mắt.
Tình cũ đã phôi pha,
Đời còn là trống vắng.

                        Nguyễn lộc

            Tiếng buồn

Trời tây ngã nắng vàng,
Đời lạc chốn đồi hoang.
Mây trắng bay theo gió,
Tình xưa nhớ ngập tràn.
Bao năm dù lỗi hẹn,
Tim thắm vẫn yêu nàng.
Ta lắng nghe hơi thở,
Tiếng buồn gọi miên man.

                    Nguyễn Lộc




            Thu tàn

Gió cuốn thả chiều hoang,
Bến mơ ngập lá vàng.
Mây giăng sầu xứ lạ,
Hồn gảy khúc xưa tan.
Thương một đời xuân thắm,
Nhớ hoa sắc thu tàn.
Xa rồi thồi mộng ước,
Tình cũ vẫn còn mang.

                        Nguyễn lộc



            Cô đơn

Cô đơn ở chốn xa,
Trái đất cũng như ta.
Trôi mãi phương trời thẳm.
Lang thang chẳng có nhà.
Cuộc đời là uyển mộng,
Thân xác tựa mây qua.
Hiện hữu nào còn đọng,
Ẩn tàng một kiếp hoa.

                    Nguyễn Lộc

                     


          Vô thường

Thời gian vẫn lướt qua,
Hạnh phúc mãi phôi pha.
Vạn hữu rồi tan biến,
Tình yêu cũng xót xa.
Tử sinh hằng biến chuyển,
Được mất chẳng bao là.
Cuộc sống luôn dời đổi,
Như làn gió thoảng qua.

                    Nguyễn lộc

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011



          Nhớ chiến sĩ VNCH

Giọt nước rơi đều tiếng nỉ non,
Mưa khơi niềm nhớ nợ xưa còn.
Bao năm tranh đấu cho dân tộc,
Mấy thuở tung hoành cứu nước non.
Chiến sĩ xả thân vì Tổ quốc,
Nhân dân ghi nhớ nghĩa vuông tròn.
Hồn thiêng ngóng đợi người hào kiệt,
Giòng giống Tiên Rồng dạ sắt son .

                                    Nguyễn lộc


                    Luân hồi

Dây oan cột chặt những lo phiền,
Rượu gái cờ bài tạo nghiệp duyên.
Trốn tránh cuộc đời,đời vẫn đến,
Nhìn ta mặt trái,mặt kia phiền.
Tinh thần nhẹ bước đường danh lợi,
Vật chất nặng người chốn Phật Tiên.
Đời sống con người là giả tạm,
Ngàn năm chuyển tiếp với nhân duyên.

                                         Nguyễn lộc


                    Mơ hoa

Kiếp xưa ta ở nơi đâu?
Vô thường giữ cỏi nhiệm mầu hư không.
Pháp thân muôn thuở ngược dòng,
Sông hồ rồi cũng hoá vầng mây trôi.
Ta đi trả nghiệp tơ trời,
Chiều hoang lặng ngắm mưa rơi trên ngàn.
Ai đi nhặt lá thu tàn,
Riêng ta góp nhặt tuổi vàng trăng sao.
Suối reo róc rách trên cao,
Phiêu bồng một thuở ngày nào còn mơ.
Em về gõ nhịp cung tơ,
Dịu dàng nhẹ bước khơi thơ cuộc đời.
Luân hồi còn mãi chơi vơi,
Lang thang hồ thỉ muôn nơi gọi hồn.
Nghìn thu còn vọng đầu non,
Trăm năm cuộn chảy véo von sóng tình.

                                          Nguyễn lộc




                 Sóng tình

Ai đi còn đọng bóng người,
Chốn xa thương nhớ bên trời quạnh hiu,
Gió buồn đưa lối mây chiều,
Phiêu phiêu nơi chốn tịch liêu tâm hồn.
Trăng về treo giữa đầu non,
Hôn lên nỗi nhớ chon von núi đồi.
Suối reo hoang lạnh chơi vơi,
Sóng tình sao ngự đất trời hư không ?

                                       Nguyễn lộc


        Ngụ ngôn hạt cát

Có hạt cát rong chơi đây đó,
Ngày tháng bay theo gió viễn du.
Qua miền hoang lạnh sương mù,
Nhớ về nguồn cội giọt sầu tuôn sa !

Ngàn năm trước cát là núi đá,
Vết thăng trầm rời rã xác thân.
Trôi lăn mang kiếp phong trần,
Bay qua những chốn bềnh bồng đảo điên.

Nhìn núi đá niềm riêng đau xót,
Cảm thấy mình bé nhỏ cuộc đời.
Nỗi buồn vây kín bầu trời,
Bâng khuâng tự hỏi luân hồi làm chi !

Núi đá đứng sầu bi mơ ước,
Mong sao là cát lượn như tơ;
Bay bay mộng mị lững lờ,
Quên đi ngày tháng trông chờ hoá thân.

Cát quán chiếu lâu dần chợt ngộ,
Thân nhỏ nhoi tâm vốn tự do.
Lớn chi mà đứng ngơ ngơ,
Một mình một cỏi bơ vơ trong đời.

                                   Nguyễn lộc

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011



                  Thương thầm

Chiều sương rơi nhẹ bên trời,
Chân hoang lạc bước cỏi đời chơi vơi.
Bao giờ cho thắm môi cười,
Bên song trộm lén nhìn người ngây thơ.
Hạt thương còn đợi còn chờ,
Bóng hình năm cũ nắng trưa hanh vàng.
Ve sầu kêu mãi lời than,
Gọi tình thục nữ dáng ngoan trở về.
Người đi nhớ ánh trăng thề,
Bên hiên thao thức đê mê bóng hồng;
Nghiêng lơi dáng liễu tiên bồng,
Vi vu gió nhẹ quyện dòng tóc bay.
Lang thang phiêu lãng tháng ngày,
Hằng mong trở gót bên người bên hoa.
Trên cành chim hát hoan ca,
Gọi hồn về với tình xa năm nào.

                                       Nguyễn Lộc



             Nhớ người xưa

Thu trước còn đây thắm ý thơ,
Lênh đênh số phận mãi mong chờ.
Em còn rạng rỡ làng quê cũ ?
Anh vẫn u buồn phút tiễn đưa !
Lặng lẽ nhịp chân trên xứ lạ,
Âm thầm nắng xế giữa đời mơ.
Hương xưa giăng khắp trời thương nhớ,
Đau xót tình anh mãi hững hờ.

                                         Nguyễn lộc




           Mùa hè thương nhớ

Mùa hè phượng đỏ thắm trên cành,
Tà áo bay bay cuốn cuốn nhanh.
Từng đoá hoa rơi theo mỗi bước,
Mối tình anh nở với ngày xanh.
Giã từ trường lớp người yêu dấu,
Chưa trọn yêu thương giấc mộng lành.
Em ở nơi nào em có nhớ ?
Những ngày tháng cũ mãi bên anh !

                                       Nguyễn lộc




            Tuổi mộng mơ

Chiếc áo dài xinh tuổi mộng mơ,
Bay bay đường phố nhớ ơ hờ !
Bao năm góc hẹn còn nguyên đó,
Ngày tháng lối về đợi dáng ngơ.
Hoa thắm đong đưa theo làn tóc,
Sóng tình cuồn cuộn chảy lời thơ.
Ve sầu năm ấy vang vang mãi,
Nhạc lắng chiều rơi nhớ dật dờ.

                                Nguyễn lộc


           Hạt nhớ

Lang thang trên đường,
Hạt nắng rơi buông.
Hồn thu thức giấc,
Dâng sầu cố hương.

Vi vu gió trôi,
Hoang lạnh hồn tôi.
Xào xạt hè phố,
Lá nhớ tơi bời.

Thu nay lá đổ,
Bấy nhiêu đợi chờ.
Bướm xưa còn đậu,
Trên cành chiều mơ.

Có phải bây giờ,
Em thương còn nhớ?
Em tôi vẫn chờ,
Lá nhớ rơi rơi.....

Ngày tháng dần trôi,
Chiều mơ xa rồi.
Vườn xưa ươm nhớ,
Hạt mầm cuốn trôi!
            
            Nguyễn lộc
               

               Nhắn tình thiên thu

Buồn ơi vi vút lên cao,
Chiều rơi lặng lẽ nổi đau trong lòng.
Người đi bên ấy xuôi dòng,
Mênh mông giữa cỏi vô cùng tịch liêu.
Cho ta nhắn gửi hương yêu,
Bên nhau một thuở phiêu phiêu ân tình.
Người còn chao đảo diệt sinh,
Vô thường gậm nhấm điêu linh hằng ngày.
Tiếng chuông ngân khúc u hoài,
Âm vang chờ đợi trả đời hư vô .

                                               Nguyễn lộc


Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011



        Ngăn cách

Mưa rơi sầu nặng trĩu,
Từng giọt buồn quạnh hiu.
Lòng nghe muôn vạn nẻo,
Trở về mối cô liêu.

Hạt thắm khơi nổi nhớ,
Chốn xa thân lạc loài.
Nặng nợ đời phiêu bạt,
Quê hương nổi u hoài.

Quê nhà lòng vong Quốc,
Tình Nước mãi ngược dòng.
Đêm đêm về ngõ vắng,
Ngập lòng những chờ mong.

Trăng vàng còn toả sáng,
Trải dài lối yêu thương.
Những mối tình thơm ngát,
Ai cắt mành tơ vương .

                       Nguyễn lộc



        Xuân nhớ má

Sáng nay trời nắng đẹp,
Gió xuân lại trở về.
Muôn hoa khoe sắc thắm,
Mộng ước ngày về quê.

Bầy chim đùa ríu rít,
Líu lo hót trên cành.
Ánh dương hồng toả sáng,
Trên bầu trời thanh thanh.

Đón xuân nơi đất khách,
Lòng ngóng nẻo quê hương.
Thương người còn tựa cửa,
Nhớ về những đứa con.
Tháng năm dài xa cách,
Vẫn biền biệt muôn phương.

                         Nguyễn lộc


       Cô gái huế

Cô rất là hiền dịu,
Hay ngồi kế bên tôi.
Giọng Huế cô thỏ thẻ,
Ửng hồng một sắc môi.

Ước gì!cô bằng tuổi,
Cùng tôi dạo rong chơi;
Lên đồi đón gió mát,
Nghe chim hót nơi nơi.
Ngắm hoa và cỏ lạ,
Nhìn mây trời trôi trôi.

Cô còn tươi trẻ lắm,
Cô chỉ biết yêu thôi.
Nơi cuộc đời mỏng mảnh,
Cô chỉ biết mĩm cười !

Lòng tôi như trẻ lại,
Khi nhìn đôi mắt tươi;
Sáng rực lên trong nắng ,
Như mặt trời reo vui .

                   Nguyễn lộc

                  



      Lãng đãng bóng hồng

Nàng tiên nhỏ nhắn trong ta,
Hôn lên nổi nhớ chiều tà có hay.
Làn hương tóc nhẹ bay bay,
Êm êm dịu dịu làm ngây ngất lòng.

Tôi ngồi đan dệt hư không,
Lơ thơ tâm tưởng bóng hồng xinh xinh.
Sắc trời thu nhặt trái tình,
Tô môi em thắm nắng vin miệng cười.

Yêu em tự hỏi người ơi !
Yêu chi một đoá chơi vơi trong lòng.

Hoa đời vẫn nở mênh mông,
Từ muôn vạn kiếp bềnh bồng sắc hương.

Nguồn thơ còn đậm yêu thương,
Tim hồng vẫn mở tơ vương khắp trời.

                                           Nguyễn lộc


           Thương Đất Việt

Hiu hắt gió đông chạnh cỏi lòng,
Quê nghèo đói rét cảnh trời dông.
Thương về xứ Việt thêm đau xót,
Khóc nhớ quê hương mãi ngược dòng.
Đất mất nhà tan ai gây tội,
Nước lìa tâm thẹn cảnh lưu vong.
Tổ tiên dựng nước ân thù trả,
Con cháu Tiên Rồng tủi núi sông.

                                     Nguyễn Lộc


Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011



        Bước chân chiều vàng

Óng ánh chiều vàng nhẹ tiếng tơ,
Dịu dàng làn tóc gió ru hờ !
Chàng trai ngớ ngẫn lê chân bước,
Dáng nhỏ thẹn thùng dõi mắt thơ.
Áo trắng mơn man theo nhịp thở,
Tim hồng ôm ấp tới người mơ.
Người ơi! có biết lòng ta nhớ ?
Mỗi độ chiều rơi mỗi đợi chờ.

                                 Nguyễn lộc


             Ước mơ

Chờ đợi một ước mơ,
Hương hoà bình thơm ngát;
Quay về với tuổi thơ.

Những cánh diều xa xưa,
Bay bay trên ruộng vắng;
Sợi nắng chiều lưa thưa.

Có em ngồi bên anh,
Hương đồng lúa thơm lành.
Làn tóc nhẹ theo gió,
Đong đưa những ngày xanh.

Có những buổi chiều êm,
Xa xa tiếng vang rền;
Trống trường vừa tan học,
Áo mây trắng bồng bềnh.

Ước mơ thật đơn sơ,
Ngàn năm mãi đợi chờ;
Nước Việt ngày xưa ấy,
Có bóng dáng ngây thơ.

                     Nguyễn lộc


         Mưa rơi !

Mưa rơi ! mưa rơi,
Mây trời tả tơi.
thân đời một bóng,
Tình sầu chơi vơi.

Ta đi giữa trời,
Trên đường phố lạ.
Nghe lòng rời rã,
Trĩu nặng hồn ta.
Dáng em thoáng qua,
Bên trời lặng lẽ;
Ngày tháng phôi pha.

Mưa rơi !Mưa rơi.
Ta buồn ta nhớ,
Bao nhiêu bóng hình
Rọi xuống giấc mơ.

Ơ hay ! ơ hay,
Chiếc lá nào rơi
Thăm thẳm đường đời
Phương trời thương nhớ
Người em hao gầy,
Từng giọt lệ thắm.
Ngàn năm mưa rơi.

                  Nguyễn Lộc