Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012



                Xuân lặng lẽ

Ôi Tết đến chưa ? có thấy đâu '.
Sao ta lặng lẽ đón âu sầu,
Ngó quanh ngó quất đời phiêu bạt;
Chút nhớ chút thương tuổi úa mầu.
Lang bạt kỳ hồ cùng tháng tháng,
Tiêu giao lữ thứ với đêm thâu.
Ngày dài ru giấc đời cô quạnh,
Xuân đến chập chờn một bóng câu.

                                    Nguyễn Lộc


Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Nhớ đầu Xuân Mậu thân 1968


     
  Nhớ đầu Xuân Mậu thân 1968

Hoa mai vàng rực bên thềm,
Mùa xuân năm ấy êm đềm nhẹ đưa.
Trên cành chim hót líu lo,
Bướm ong khoe sắc nhởn nhơ vui đùa,
Hòa bình trên khắp thôn xưa,
Trẻ con an giấc ban trưa nắng vàng.
Tiếng pháo đầu làng âm vang,
Đình chùa thắp nến cầu an dân lành.
Giao thừa với bánh chưng xanh,
Ông bà về với cháu con thâm tình;
Vui chung mái ấm gia đình,
Mẹ con sum họp vẹn niềm nghĩa ân.
Bỗng đâu tiếng súng xa gần,
Máu tươi loang loáng xóm làng tan hoang,
Cộng quân gây cảnh điêu tàn,
Bởi lòng đố kỵ còn mang trong lòng.
Dân lành chịu cảnh vong ân,
Giết người đồng loại đầu xuân thanh bình;
Gây thù chuốt oán vô minh,
Mong xây chế độ diệt tình quê hương.

                                             Nguyễn Lộc


Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011



         Chúc mừng năm mới 2012

Chúc cho hạnh phúc khắp mọi nhà,
Mừng xuân dân chủ nở thêm hoa;
Năm xiềng xích cũ nhường nhân phẩm,
Mới trang sử Việt đượm âu ca.

                                  Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011



         Thương Má lắm  

Má đã cho con hơi thở nầy,
Không gì bằng được hỡi người ơi;
Ra vào cánh mũi như làn khói,
Nuôi dưỡng thân mang trong cuộc đời.

Lạc vào thế giới của tiêu sơ,
Vô thường được mất mãi bơ vơ.
Ngày đi đêm đến gieo sầu nhớ,
Day dứt má con phút tiễn đưa.

Con thương má lắm mãi trông chờ,
Phật tâm cho những đứa con thơ;
Hạt mầm ươm giống khi non dại,
Ưu Đàm nở rộ bến sông xưa.

Má đã tảo tần quen mưa nắng,
Nuôi đàn con trẻ mồ côi cha.
Cửa chùa rộng mở cho má gởi,
Tâm từ nương náu bước chân xa.

Nay Má đã già theo tháng năm,
Quê hương mang dấu vết thăng trầm.
Các con khôn lớn nhờ ơn Má,
Thấp sáng cuộc đời lúc khó khăn.

                                 Nguyễn Lộc

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011



                   Sầu đông

Những nụ hoa tuyết thắm nắng vàng,
Trên cành gió nhẹ lướt miên man.
Người đi vẫn nhớ làng quê cũ,
Kẻ ở còn mang giấc mộng tàn.
Se sắt trời đông sầu viễn xứ,
Quạnh hiu tuyết trắng phủ đồi hoang.
Ngó quanh một bóng hồn đơn lẽ,
Có thấu tình tôi hỡi gió ngàn ?


                                   Nguyễn Lộc


  Chúc mừng giáng sinh và năm mới

Giáng sinh chúc phúc đến muôn nơi,
Mầm thiện cho nhau nẩy lộc đời
vạn đóa sao vàng mừng Thiên chúa
Loan truyền bác ái mọi nguồn vui.

                                 Nguyễn Lộc






             

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011



  Cho không Đất Nước chứ không bán Nước

Nhà Nước ta có bán Nước đâu !
Cho không tàu cộng đảng sống lâu.
Xưa kia dân Việt là dân chệt,
Đảng dâng lại đất hưởng sang giàu.

Con cháu Bác Hồ công rất to
Nhờ ơn thằng chệt chỉ dẫn cho,
Việt Trung cùng giống tình máu mủ,
Nước mẹ Nước con một bóng cờ.

Bác Hồ dòng dõi người Quảng đông,
Bác Mao đào tạo dựng cờ hồng;
Đem về xứ Việt dạy dòng giống,
Nhắc nhở cháu con chớ hai lòng.

Nước mẹ Trung hoa luôn mong mỏi,
Ngàn năm vẫn hướng về phương nam
Dang tay chờ đón dân giao chỉ,
Xóa bỏ Việt nam xứ" dã man".

                                       Nguyễn Lộc

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011



            Người em xuân thì

trời lên cao vút màu xanh thắm,
Muôn hoa khoe sắc gợi lòng ai.
Giọt nắng lung linh ngày xưa ấy,
Nhung nhớ quê hương đậm tháng ngày.

Vạn dặm xa quê giữa chốn đây,
Nghe lòng thao thức bóng trăng đầy.
Chất chứa trong tim màu hoa giấy,
Tím cả hồn tôi thuở đắm say.

Em còn trong tôi của tuổi thơ,
Những cành hoa nhảy gió nhẹ đưa.
Ngước nhìn bên hiên mơ màng ngắm,
Tay mơn làn tóc xõa lưa thưa.

Còn nhớ mỗi chiều nơi cố hương,
Tiếng lòng khe khẽ gọi yêu thương.
Gót hồng nhẹ bước muôn tia nắng,
Dệt áo em bay sáng phố phường.

Gặp nhau...ấp úng không nên lời,
Chỉ biết lặng nhìn đôi mắt tươi.
Trái tim như thầm lên tiếng nói,
Em của đời anh muôn kiếp thôi.

Ngày tháng qua đi từ dạo đó...
Đất Nước đau lòng cảnh chia ly,
Xa quê xa cả một trời nhớ...
Xa dáng em yêu tuổi xuân thì .

                              Nguyễn Lộc

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

THẤP THOÁNG HỒN EM


                  Thấp thoáng hồn em !

Thời gian trôi còn xót xa ngày cũ,
Tóc hoa râm cứ như trẻ ngày nào.
Căn nhà nhỏ lạnh lùng đời viễn xứ,
Thoáng mộng mơ lơ lững bóng chiều xưa.

Em chợt đến chợt đi người đã hoá...
Xuân úa tàn đưa ngày tháng qua mau.
Mặt đối mặt nghe trong lòng nghiệt ngã,
Từ xa xôi vô thường vọng âm vang.
Trả lại tôi tuổi trẻ như ngọc vàng,
Thay cằn cổi bao hoang tàn cuộc sống.

Đất lặng yên nghe bốn mùa xao động,
Chuông nguyện cầu làm xao xuyến con tim.
Người nằm yên trong mộ sâu gió lộng,
Kẻ đi hoang nơi xứ lạnh đìu hiu.

Đêm gió rú tưởng chừng như réo gọi,
Hỡi nàng ơi ! lãng vãng ở đâu đây.
Ở phương trời một vì sao sáng chói !
Ánh mắt nhìn ngày đó còn thơ ngây .

                                     Nguyễn Lộc




Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

NHỊP YÊU THƯƠNG



                   Nhịp yêu thương

Lá trên cành còn xót mùa thu trước,
Gió từng cơn rít khẽ ở trong tim.
Đông trở lại bầy chim ngừng tiếng hót,
Trời nhạt mầu sương phủ trắng bên hiên.

Có ai đi trên đường xa nhịp bước,
Cho nhắn dùm thuở ấy mộng phiêu du.
Đời lướt lẹ tơ chùng lên phím bậc,
Ru giấc nồng lắng đọng cỏ hoang vu.

Hoa sắc thắm lả lơi theo nắng ấm,
Hương toả bay gọi bướm ở trên ngàn;
Về đây dự buổi hoà ca âm lắng,
Tiễn người đi lầm lỡ một cung đàn.

Nơi đâu đó bóng xưa còn ẩn hiện,
Vũ điệu vui theo nhạc khúc vô thường.
Muôn tà áo chao nghiêng như én liệng,
Ngàn năm còn lưu luyến nhịp yêu thương.

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

PHIÊU BẠT



                           Phiêu bạt
 
Mùa đông về hàng cây lên tiếng thở,
Vọng nguồn xưa đong đưa nhịp thời gian,
Gió cuốn rơi từng chiếc lá phai tàn.
Đời trôi dạt bao năm dài viễn xứ.

Tóc úa màu xua tan thời quá khứ,
Thuở học trò còn lắng đọng trong tim.
Đã qua rồi dịu mát một trời êm,
Ánh nắng chiều còn vương màu khói nhạt.

Mây trắng bay gợi nỗi buồn man mát,
Đất nhớ thầm khi sương phủ hoàng hôn.
bầy nhạn reo nghe xao xuyến trong hồn,
Theo mỗi bước dập dồn trong nhung nhớ.

Con đường mòn dâng người cho sương gió
Cỏ hoang vu thoang thoảng vị yêu thương.
Hương đâu đây lặng lẽ gót đêm trường,
Lòng se sắt từng quãng đời phiêu bạt.

                                         Nguyễn Lộc

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

VÔ NGÃ



                           Vô ngã

Từng chiếc lá trên cành theo gió cuốn,
Mùa đông về nặng trĩu tuyết rơi rơi.
Xưa nơi đâu sao bay ở trên trời,
Trăm năm có lưu luyến gì dương thế.

Ngàn năm trước phiêu bạt đời dâu bể,
Ngàn năm sau duyên kiếp mộng chưa tan.
Hồn đi hoang từ dấu vết phai tàn,
Đang đốt cháy bằng những tia nắng ấm.

Nguồn sống dậy từ làn hơi im vắng,
Dìm khí tan vào nấm mộ thời gian.
Cho bầu trời cháy rụi thành tro tàn,
Cho không khí bặt tin không tiếng nói.

Giam hư không vào hố sâu ngục tối,
Cúi đầu chào dựng thần chết lên ngôi.
Xua tan đi ánh sáng của đất trời,
Cho địa ngục ca vang muôn tội lỗi.

Hoa vẫn nở dập dìu trăm ngàn lối,
Gió vi vu ôm thân xác vô thường.
Đất reo vui luân chuyển khắp bốn phương,
Vùi nhục thể hoá thân vào vạn loại.

Không bản thể không có gì ái ngại,
Không thời gian không ảnh không hình.
Bay bay qua làn hơi ấm vô minh,
Tạo thiên địa cùng con người muôn thuở.

                                          Nguyễn Lộc

HÃY TRẢ LẠI CUỘC SỐNG



                     Hãy trả lại cuộc sống...

Những mảnh đời lang thang không nhà cửa,
Nằm co ro nơi góc phố lề đường.
Họ là ai sao rên xiết đau thương,
Cảnh nghèo đói lời oán than cuộc sống.

Đêm đèn đường hắt ánh vàng ống cống,
Lũ chuột đêm réo gọi lẫn tiếng cười,
Hoà âm vang khao khát da thịt người,
Trò tiêu khiển của những loài thú độc.

Cuộc cách mạng đấu tranh cho dân tộc,
Lót đường đi phụng sự kẻ vong ân.
Lời mị dân sao nghe dễ mềm lòng,
Thương kẻ dại theo những lời đường mật.

Những biểu tượng anh hùng tạo cuộc sống,
Thêm phấn son cho xán lạn huy hoàng;
Màu cờ Nước ngập đỏ ánh sao vàng,
Như gái gọi làm đẹp thêm đỏm dáng.

Cả một Nước là ổ đầy hoan lạc,
Phụng sự đời phụng sự cả Núi Sông.
Thoả ăn chơi bù lại thuở long đong,
Quan hưởng phước bao năm trường thịnh trị

Những bóng ma của cuộc đời phi lý,
Ám ảnh người trù ếm bầy sài lang.
Tiếng kêu oan dưới mộ những lầm than,
Rơi xương máu dựng xây cho chế độ.

Những bóng nghèo của người dân thành phố,
Bức tranh tồi vá víu cảnh giàu sang.
Người lãnh đạo miệng vẫn cứ huênh hoang,
Nước Việt nam xây Thiên đường Cộng sản !

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

TƠ TÌNH



         
                                Tơ Tình

Lạy chúa con trót dại khờ,
Bỗng dưng lại vướng nàng thơ xứ người;
Em còn ở tuổi đôi mươi,
Nụ cười trong sáng lời thương ngọt ngào.

Qua rồi một thuở chiêm bao,
Nhớ nhung tơ tưởng bóng hoa năm nào.

Bây giờ lòng vẫn nao nao,
Dịu dàng sóng mắt tình trao duyên nồng.
Gần em tâm tưởng bâng khuâng,
Ngồi xa phiêu dạt xoay dần mắt đưa.

Chúa ơi con nguyện xin chừa,
Những lần lầm lỡ duyên tơ ai hoài.
Dặn lòng rằng chẳng tình say,
Người xưa còn đọng dấu hài trong con.
Trái tim rướm máu hao mòn,
Bao năm còn vướng vết son dáng huyền.
Con nguyện! vẫn giữ tình duyên,
Lòng thương trong sáng còn nguyên Địa đàng.

Sáng chiều đến lớp âm vang,
Với Anh ngữ lạ râm ran trong đầu.
Chữ thì chẳng ráp thành câu,
Tơ tình thầm nhắc lâu lâu dật dờ;
Cuốn theo những cánh hoa mơ,
Chiều đưa mỗi bước trông chờ bóng ai !

                                        Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

MỘNG TƯỞNG


               Mộng tưởng

Bình minh dậy ánh hồng bừng sáng,
Gió hiu hiu hơi lạnh đầu mùa;
Đông về từ cỏi xa xưa,
Cảnh đưa se sắt lòng mơ quê nhà.

Bao năm tháng rời xa xứ mẹ,
Hồn đi hoang như trẻ không nhà.
Đường mòn mưa nắng thiết tha,
Đất ươm hoa thắm bướm là đà bay.

Dòng đời chảy tóc nay đã bạc,
Những người thân trôi dạt chốn nào.
Lạnh lùng nơi cỏi chiêm bao,
Lơ mơ ẩn hiện lòng nao nao buồn.

Cuộc nhân thế luôn luôn dời đổi,
Bao năm trường rượt đuổi bóng mình.
Ước mong mọi sự an lành,
Mà vô thường cứ hoá mành hư không.

                                    Nguyễn Lộc