Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

THẤP THOÁNG HỒN EM


                  Thấp thoáng hồn em !

Thời gian trôi còn xót xa ngày cũ,
Tóc hoa râm cứ như trẻ ngày nào.
Căn nhà nhỏ lạnh lùng đời viễn xứ,
Thoáng mộng mơ lơ lững bóng chiều xưa.

Em chợt đến chợt đi người đã hoá...
Xuân úa tàn đưa ngày tháng qua mau.
Mặt đối mặt nghe trong lòng nghiệt ngã,
Từ xa xôi vô thường vọng âm vang.
Trả lại tôi tuổi trẻ như ngọc vàng,
Thay cằn cổi bao hoang tàn cuộc sống.

Đất lặng yên nghe bốn mùa xao động,
Chuông nguyện cầu làm xao xuyến con tim.
Người nằm yên trong mộ sâu gió lộng,
Kẻ đi hoang nơi xứ lạnh đìu hiu.

Đêm gió rú tưởng chừng như réo gọi,
Hỡi nàng ơi ! lãng vãng ở đâu đây.
Ở phương trời một vì sao sáng chói !
Ánh mắt nhìn ngày đó còn thơ ngây .

                                     Nguyễn Lộc




Không có nhận xét nào: