Cuộc đời giả tạm,
Vạn vật tuần tự đi qua.
Cuộc đời loạng choạng,
Tuổi xuân đã ngã về già.
Rong chơi chốc lát,
Bóng mặt trời phía xa xa.
Ánh vàng nhạt nhạt,
Hoàng hôn rượt đuổi theo ta.
Hình hài tan rã,
Về đâu với cõi bao la.
Vui buồn thương ghét,
Lạnh lùng đưa nhịp thân xa cõi đời.
Sinh ta nào có ai mời,
Chết đi sao tiếc khóc khơi vạn lời.
Khi sống sao lại đãi bôi,
Cho nhau đau đớn nặng đời ta mang.
Nào ai biết ở Suối vàng,
Cũng là thoát kiếp lên đàng tìm ta.
Nguyễn Lộc