Ta nhớ hàng me già,
Lá vàng rơi lã chã.
Mùa thu về vội vã,
Tiễn một người đi xa.
Trời xanh cây xanh ngát,
Dịu dàng nắng lung linh;
Lơ lững thắp trên cành,
Nhớ một người phiêu bạt.
Thời gian thời gian trôi,
Con đường xưa im vắng.
Bàn tay nào ta nắm,
Ru một đời đơn côi.
Về đâu nữa cuối đời,
Hoa lá buồn tan tác.
Bướm xưa giờ héo hắt,
Mỏi cánh ở bên trời.
Còn đâu còn đâu nữa,
Cung nhạc lắng sầu đưa.
Những chiều khơi lần lữa,
Biết nói sao cho vừa.
Ta đứng bên đời mơ,
Lãng đãng trời nhung nhớ.
Không còn ai đợi chờ,
Ôm trái sầu bơ vơ .
Nguyễn Lộc