Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011
Mơ hoa
Kiếp xưa ta ở nơi đâu?
Vô thường giữ cỏi nhiệm mầu hư không.
Pháp thân muôn thuở ngược dòng,
Sông hồ rồi cũng hoá vầng mây trôi.
Ta đi trả nghiệp tơ trời,
Chiều hoang lặng ngắm mưa rơi trên ngàn.
Ai đi nhặt lá thu tàn,
Riêng ta góp nhặt tuổi vàng trăng sao.
Suối reo róc rách trên cao,
Phiêu bồng một thuở ngày nào còn mơ.
Em về gõ nhịp cung tơ,
Dịu dàng nhẹ bước khơi thơ cuộc đời.
Luân hồi còn mãi chơi vơi,
Lang thang hồ thỉ muôn nơi gọi hồn.
Nghìn thu còn vọng đầu non,
Trăm năm cuộn chảy véo von sóng tình.
Nguyễn lộc
Ngụ ngôn hạt cát
Có hạt cát rong chơi đây đó,
Ngày tháng bay theo gió viễn du.
Qua miền hoang lạnh sương mù,
Nhớ về nguồn cội giọt sầu tuôn sa !
Ngàn năm trước cát là núi đá,
Vết thăng trầm rời rã xác thân.
Trôi lăn mang kiếp phong trần,
Bay qua những chốn bềnh bồng đảo điên.
Nhìn núi đá niềm riêng đau xót,
Cảm thấy mình bé nhỏ cuộc đời.
Nỗi buồn vây kín bầu trời,
Bâng khuâng tự hỏi luân hồi làm chi !
Núi đá đứng sầu bi mơ ước,
Mong sao là cát lượn như tơ;
Bay bay mộng mị lững lờ,
Quên đi ngày tháng trông chờ hoá thân.
Cát quán chiếu lâu dần chợt ngộ,
Thân nhỏ nhoi tâm vốn tự do.
Lớn chi mà đứng ngơ ngơ,
Một mình một cỏi bơ vơ trong đời.
Nguyễn lộc
Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011
Thương thầm
Chiều sương rơi nhẹ bên trời,
Chân hoang lạc bước cỏi đời chơi vơi.
Bao giờ cho thắm môi cười,
Bên song trộm lén nhìn người ngây thơ.
Hạt thương còn đợi còn chờ,
Bóng hình năm cũ nắng trưa hanh vàng.
Ve sầu kêu mãi lời than,
Gọi tình thục nữ dáng ngoan trở về.
Người đi nhớ ánh trăng thề,
Bên hiên thao thức đê mê bóng hồng;
Nghiêng lơi dáng liễu tiên bồng,
Vi vu gió nhẹ quyện dòng tóc bay.
Lang thang phiêu lãng tháng ngày,
Hằng mong trở gót bên người bên hoa.
Trên cành chim hát hoan ca,
Gọi hồn về với tình xa năm nào.
Nguyễn Lộc
Hạt nhớ
Lang thang trên đường,
Hạt nắng rơi buông.
Hồn thu thức giấc,
Dâng sầu cố hương.
Vi vu gió trôi,
Hoang lạnh hồn tôi.
Xào xạt hè phố,
Lá nhớ tơi bời.
Thu nay lá đổ,
Bấy nhiêu đợi chờ.
Bướm xưa còn đậu,
Trên cành chiều mơ.
Có phải bây giờ,
Em thương còn nhớ?
Em tôi vẫn chờ,
Lá nhớ rơi rơi.....
Ngày tháng dần trôi,
Chiều mơ xa rồi.
Vườn xưa ươm nhớ,
Hạt mầm cuốn trôi!
Nguyễn lộc
Nhắn tình thiên thu
Buồn ơi vi vút lên cao,
Chiều rơi lặng lẽ nổi đau trong lòng.
Người đi bên ấy xuôi dòng,
Mênh mông giữa cỏi vô cùng tịch liêu.
Cho ta nhắn gửi hương yêu,
Bên nhau một thuở phiêu phiêu ân tình.
Người còn chao đảo diệt sinh,
Vô thường gậm nhấm điêu linh hằng ngày.
Tiếng chuông ngân khúc u hoài,
Âm vang chờ đợi trả đời hư vô .
Nguyễn lộc
Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011
Ngăn cách
Mưa rơi sầu nặng trĩu,
Từng giọt buồn quạnh hiu.
Lòng nghe muôn vạn nẻo,
Trở về mối cô liêu.
Hạt thắm khơi nổi nhớ,
Chốn xa thân lạc loài.
Nặng nợ đời phiêu bạt,
Quê hương nổi u hoài.
Quê nhà lòng vong Quốc,
Tình Nước mãi ngược dòng.
Đêm đêm về ngõ vắng,
Ngập lòng những chờ mong.
Trăng vàng còn toả sáng,
Trải dài lối yêu thương.
Những mối tình thơm ngát,
Ai cắt mành tơ vương .
Nguyễn lộc
Xuân nhớ má
Sáng nay trời nắng đẹp,
Gió xuân lại trở về.
Muôn hoa khoe sắc thắm,
Mộng ước ngày về quê.
Bầy chim đùa ríu rít,
Líu lo hót trên cành.
Ánh dương hồng toả sáng,
Trên bầu trời thanh thanh.
Đón xuân nơi đất khách,
Lòng ngóng nẻo quê hương.
Thương người còn tựa cửa,
Nhớ về những đứa con.
Tháng năm dài xa cách,
Vẫn biền biệt muôn phương.
Nguyễn lộc
Cô gái huế
Cô rất là hiền dịu,
Hay ngồi kế bên tôi.
Giọng Huế cô thỏ thẻ,
Ửng hồng một sắc môi.
Ước gì!cô bằng tuổi,
Cùng tôi dạo rong chơi;
Lên đồi đón gió mát,
Nghe chim hót nơi nơi.
Ngắm hoa và cỏ lạ,
Nhìn mây trời trôi trôi.
Cô còn tươi trẻ lắm,
Cô chỉ biết yêu thôi.
Nơi cuộc đời mỏng mảnh,
Cô chỉ biết mĩm cười !
Lòng tôi như trẻ lại,
Khi nhìn đôi mắt tươi;
Sáng rực lên trong nắng ,
Như mặt trời reo vui .
Nguyễn lộc
Lãng đãng bóng hồng
Nàng tiên nhỏ nhắn trong ta,
Hôn lên nổi nhớ chiều tà có hay.
Làn hương tóc nhẹ bay bay,
Êm êm dịu dịu làm ngây ngất lòng.
Tôi ngồi đan dệt hư không,
Lơ thơ tâm tưởng bóng hồng xinh xinh.
Sắc trời thu nhặt trái tình,
Tô môi em thắm nắng vin miệng cười.
Yêu em tự hỏi người ơi !
Yêu chi một đoá chơi vơi trong lòng.
Hoa đời vẫn nở mênh mông,
Từ muôn vạn kiếp bềnh bồng sắc hương.
Nguồn thơ còn đậm yêu thương,
Tim hồng vẫn mở tơ vương khắp trời.
Nguyễn lộc
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011
Ước mơ
Chờ đợi một ước mơ,
Hương hoà bình thơm ngát;
Quay về với tuổi thơ.
Những cánh diều xa xưa,
Bay bay trên ruộng vắng;
Sợi nắng chiều lưa thưa.
Có em ngồi bên anh,
Hương đồng lúa thơm lành.
Làn tóc nhẹ theo gió,
Đong đưa những ngày xanh.
Có những buổi chiều êm,
Xa xa tiếng vang rền;
Trống trường vừa tan học,
Áo mây trắng bồng bềnh.
Ước mơ thật đơn sơ,
Ngàn năm mãi đợi chờ;
Nước Việt ngày xưa ấy,
Có bóng dáng ngây thơ.
Nguyễn lộc
Mưa rơi !
Mưa rơi ! mưa rơi,
Mây trời tả tơi.
thân đời một bóng,
Tình sầu chơi vơi.
Ta đi giữa trời,
Trên đường phố lạ.
Nghe lòng rời rã,
Trĩu nặng hồn ta.
Dáng em thoáng qua,
Bên trời lặng lẽ;
Ngày tháng phôi pha.
Mưa rơi !Mưa rơi.
Ta buồn ta nhớ,
Bao nhiêu bóng hình
Rọi xuống giấc mơ.
Ơ hay ! ơ hay,
Chiếc lá nào rơi
Thăm thẳm đường đời
Phương trời thương nhớ
Người em hao gầy,
Từng giọt lệ thắm.
Ngàn năm mưa rơi.
Nguyễn Lộc
Mộng ngày về
Giữa hoang vắng,
Tôi mộng trong chiều úa nắng;
Trải hoa vàng nhảy cùng mạ xanh mơn.
Gió dập dìu lay động những chồi non,
Chim bỗng hót líu lo ngày trở lại.
Bên hàng dừa lá còn xô xát mãi,
Tiếng rì rào chào đón buổi hân hoan.
Sau bao năm xa cách chốn non ngàn,
Lúa vẫn trổ,hàng cây cau thẳng tắp.
Chim nhớ ai?chim ca vang cành lá,
Tôi nhớ ai?sao cứ mãi bàng hoàng!
Có tiếng ai như gợi thương gọi nhớ,
Như gọi thầm ngày quay gót cố hương.
Không em ơi ! không còn xa cách nữa,
Yêu cuộc đời yêu luống mạ xanh tươi.
Có trăng rằm đùa với lũ trẻ vui,
Em và mẹ sẽ thôi hàng lệ thắm.
Nguyễn lộc
Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011
Biển xưa(Rạch giá)
Chiều xưa ra biển vắng,
Sóng cuộn gió rì rào.
Bầy hải âu tắm mát,
Đùa chơi với nắng đào.
Uốn mình lượn vây quanh,
Hoà điệu múa trên gành.
Vẽ bức tranh tươi thắm,
Khoe duyên biển trong lành.
Thoang thoảng nhẹ quanh ta,
Hiu hiu chiều đã tà.
Tôi đi quanh biển hát !
Và cất giọng hoà ca.
Gió dịu dàng êm ái,
Dìu nhẹ mái tóc bay.
Hồn lâng lâng như say,
Nhẹ nhàng và trống vắng.
Cảm giác gì sầu lắng,
Hướng về phía chân trời;
Từng đàn chim về tổ,
Bay khắp nẻo quê tôi.
Nhưng giờ đây nuối tiếc,
Biển mộng đã xa rồi.
Không còn sóng chơi vơi,
Đùa vui trên bờ đá.
Biển xưa đang đắm mình,
Quanh bờ rào hiu quạnh;
Nhà lầu và quán xá,
Chen lẫn hàng cây xanh.
Không còn những ngày thanh,
Ánh nắng vàng toả sáng
Trên bầu trời dịu mát
Của một ngày đã xa.
Nguyễn lộc
Hè về
Hè về lại nhớ đến trường,
Buồn vui thuở nhỏ học đường thân yêu.
Xa xa có vệt nắng chiều,Hôn lên áo trắng mỹ miều vấn vương.
Giờ đây biền biệt muôn phương,
Nhớ thầy,bạn cũ con đường em đi.
Sắc hoa đỏ thuở phân kỳ,
Ép vào cuối vở tôi ghi đôi lời.
Dòng chữ thắm mãi xinh tươi !
Dìu em nhẹ bước vào đời yêu thương.
Nguyễn lộc
Xa vắng làng quê
Mùa nầy là mùa nào?
Mười mấy năm qua mau;
Lặng lẽ ngày đưa tháng,
Ta ngỡ như chiêm bao.
Cứ mỗi độ hè về
Tôi thường thăm làng quê,
Tìm hương xưa ngày cũ
Với một thời đam mê.
Bạn cùng tôi hay tìm,
Những hoa lạ ven sông.
Thoang thoảng hương thắm nồng
Của đất mẹ mênh mông.
Nhìn trời xanh bát ngát,
Cánh đồng lúa trĩu bông.
Người người vui gặt hái
Cùng câu hát rộn lòng.
Những chàng trai cô gái,
Điệu hò thắm duyên quê
Trên dòng sông xuôi mái
Với đôi ước nguyện thề.
Thời gian dần trôi qua,
Đất trời cũng phôi pha,
Những người dân quê cũ
Dọn về nơi chốn xa.
Nhìn cảnh vật đìu hiu,
Còn đâu những cánh diều
Bay chập chờn theo gió,
Vẳng xa tiếng chuông chiều.
Những làng quê tan tác,
Từng ngày một đổi thay.
Từng con kênh sầu lắng
Mất hút theo tháng ngày.
Hàng nhà lầu mọc cao,
Trên ruộng đồng san sát.
Rồi có nhớ khi nào,
Chợt nghe buồn man mát!
Từng kỷ niệm xa nhau.
Những mối tình quê cũ,
Hoà vào gạch cát mau.
Nguyễn lộc
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011
Ý tình
Ý tình nhịp nhàng trôi lăn mãi,
Sóng vui buồn tuôn chảy theo sau.
Cảnh đi cảnh lại ba đào,
Tâm qui xứ Phật lời chào sắc không !
Dục vọng nổi ý mong ước nguyện,
Cảnh cuộc đời chẳng luyến não phiền.
Lửa tình bén tiếng giao duyên,
Vợ chồng kết nối tan miền thanh thiên !
Chẳng biết trước liên miên nghiệp báo,
Sống trăm năm tóc lão bạc đầu.
Vui cùng danh sắc nhiệm mầu,
Khóc than thân xác vào sâu cội nguồn !
Thiên Địa cũng nhu cương nam bắc,
Nẻo trầm luân hoá sắc thành không.
Sá chi cảnh có xuôi dòng,
Nhân duyên kết hợp ý không lối về!
Cỏi vô minh bốn bề chuyển hướng,
Sống dối mình mộng tưởng đời lành.
Cúi đầu cam chịu diệt sinh,
Khổ vui muôn kiếp lệ tình xót xa!
Nguyễn Lộc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)