Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

VÔ NGÃ



                           Vô ngã

Từng chiếc lá trên cành theo gió cuốn,
Mùa đông về nặng trĩu tuyết rơi rơi.
Xưa nơi đâu sao bay ở trên trời,
Trăm năm có lưu luyến gì dương thế.

Ngàn năm trước phiêu bạt đời dâu bể,
Ngàn năm sau duyên kiếp mộng chưa tan.
Hồn đi hoang từ dấu vết phai tàn,
Đang đốt cháy bằng những tia nắng ấm.

Nguồn sống dậy từ làn hơi im vắng,
Dìm khí tan vào nấm mộ thời gian.
Cho bầu trời cháy rụi thành tro tàn,
Cho không khí bặt tin không tiếng nói.

Giam hư không vào hố sâu ngục tối,
Cúi đầu chào dựng thần chết lên ngôi.
Xua tan đi ánh sáng của đất trời,
Cho địa ngục ca vang muôn tội lỗi.

Hoa vẫn nở dập dìu trăm ngàn lối,
Gió vi vu ôm thân xác vô thường.
Đất reo vui luân chuyển khắp bốn phương,
Vùi nhục thể hoá thân vào vạn loại.

Không bản thể không có gì ái ngại,
Không thời gian không ảnh không hình.
Bay bay qua làn hơi ấm vô minh,
Tạo thiên địa cùng con người muôn thuở.

                                          Nguyễn Lộc

Không có nhận xét nào: