Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

          Suối đá bàn Phú quốc

 Chiều rơi nhè nhẹ nắng mong manh,
 Dãy đá uốn quanh suối mát lành.
 Vi vút gió reo trên núi vắng,
 Trôi trôi nước chảy dưới khe gành.
 Vài cô thiếu nữ đùa dòng thác,
 Dăm chú chim bay lượn lá cành.
 Phú quốc non bồng ai biết đến,
 Đá bàn cảnh đẹp thắm ngày xanh.

                                  Nguyễn lộc
                    Cảnh xưa đâu?

Chiều đưa lơ lững bóng hoàng hôn,
Vi vút heo may thổi dập dồn.
Xa vắng bao năm đầu đã bạc,
Lang thang ngày tháng lệ rơi tuôn.
Giàn hoa xưa ấy còn khơi sắc?
Vệt nắng chiều thu nhớ ngập hồn.
Non nước đổi thay,người khuất bóng,
Quê hương lảng vảng mỗi chiều buông.

                                        Nguyễn lộc

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

               Cánh phượng hồng

Có những buổi trưa hè oi ả
Tiếng ve sầu ra rả kêu vang.
Phượng hồng sắc thắm trường làng,
Đàn chim chắp cánh hát ngàn lời thương.

Những quyển vở còn thơm giấy mới,
Trái tim yêu xin gởi bên lòng.
Mỗi năm ba tháng bâng khuâng,
Rót tràn nổi nhớ chờ mong người về.

Người xưa ấy ra đi biền biệt,
Lá thư tình da diết còn đây.
Về đâu má đỏ hây hây ?
Mỏi mòn con mắt càng dầy nổi đau !

Kỷ niệm xưa xin đời góp nhặt,
Giữ dùm ta muôn cánh hoa yêu.
Nhớ cô gái nhỏ mỹ miều,
Với làn mây trắng mỗi chiều nhẹ bay.

                                      Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

                   Mối tình quê

Gió đông thổi vi vu xứ lạnh,
Phương trời xa lòng chạnh nhớ về,
Con đường thắm mối tình quê;
Mênh mông ruộng lúa ,con đê ,cánh diều.

Chìm vào cảnh trời chiều man mác,
Se se lòng tay nắm trong tay.
Loanh quanh vườn trái hiên ngoài,
Mối tình chớm nở,ai chờ ý ai !

Bóng thời gian lướt dài qua cửa,
Người thương ơi em ở nơi đâu ?
Những chiều hoang lạnh úa mầu,
Bâng khuâng gợi nhớ tình đầu trao em !

Con đường đất chân quen mưa nắng,
Cầu khỉ về giăng mắc đong đưa;
Nhẹ bay tóc trán lưa thưa,
Tim anh vẫn giữ người xưa năm nào.

                                       Nguyễn lộc

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

             

               Lòng tham

 Có ai thấy muôn ngàn tinh tú,
 Xoay xoay quanh vũ trụ hồn đời ?
 Ước mơ dục vọng không rời,
 Đêm đêm mộng mị lấp dời núi non.
 Cái tôi đó ! véo von tơ vướng,
 Đong cho đầy mộng tưởng giàu sang.
 Thấp cao so sánh tuần hoàn,
 Lên xe xuống ngựa xuênh xoang áo quần.
 Muốn cho được ăn sung mặc sướng,
 Thỏa lòng tham nuôi dưỡng xác thân ;
 Có ai nghĩ đến tha nhân,
 Thắm tình nhân loại sầu dâng muôn phần ?

 Bom đạn nổ chết dần quả đất,
 Lòng hận thù bởi giấc mộng du;
 Chế độ, chính sách phiêu lưu ,
 Mờ mờ, ảo ảo,ngu ngu điên rồ.
 Vô minh phủ một mầu quái quỷ,
 Cướp của người, tính kỹ con đen;
 Nhân danh đạo đức thấp hèn,
 Trò đùa điên đảo bon chen cỏi đời.

                               Nguyễn lộc     






Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011



                 Bóng dáng vô thường

 Dìu tâm theo tiếng chuông ngân,
 Âm vang tỉnh thức vào lòng hoang sơ.
 Cỏ cây xanh ngát ven bờ,
 Sông sâu, biển rộng lững lờ vong thân.
 Mất,còn ai giữ xuôi dòng ?
 Hư không vũ trụ xoay dần tâm nhiên.
 Mênh mông giữa cỏi não phiền,
 Hoá thân pháp tướng duyên tiền sắc tâm.
 Sát na ý niệm thăng trầm,
 Móng lên rung động ba ngàn đại thiên,
 Vô minh còn vọng triền miên;
 Chúng sanh vạn kiếp vẫn điên đảo lòng.
 Mây trời ôm ấp hư không,
 Tâm đầy mộng tưởng vào tròng lợi danh.
 Thời gian gõ nhịp nhanh nhanh,
 Xác thân lặng lẽ hoá mành xương khô.

                                              Nguyễn lộc

                  

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011



                        Mặc niệm tử sĩ VNCH

                            Lá thu hiu hắt bay đầu ngõ,
                                   Dìu dặt rơi rơi theo nhịp thở;
                            Hoài niệm cố hương vọng nước non,
                            Chập chờn tử sĩ khơi niềm nhớ.
                            Anh hùng một thuở dựng huy hoàng,
                            Danh sử nghìn năm thôi cũng lỡ.
                            Ân nghĩa dân còn nặng nợ mang,
                            Hồn thiêng phưỡn phất vương đây đó.

                                                                    Nguyễn Lộc

           



                         Mơ hồn Việt nữ

                        Em  là gái Huế nguồn suối xưa,
                        Tuôn chảy trăm năm vượt bến bờ.
                        Nước mắt cho hồn non nước thắm,
                        Trinh nữ sáng ngời đẹp xứ thơ.

                        Liễu yếu hương bay trang sử cũ,
                        Tâm hồn cao quí Huyền Trân mơ !
                        Bao hồn thục nữ bao nhiêu thuở,
                        Làm rỡ non sông nước Việt xưa.

                        Cô gái năm nào nơi cố đô,
                        Hoa còn lưu luyến bước chân thơ;
                        Châu Ô châu Rí vào thương nhớ,
                        Anh linh dũng sĩ mãi tôn thờ.

                        Xứ Huế ngàn thu của đất trời,
                        Đêm đêm dãi biếc ánh trăng soi;
                        Lung linh sóng nước thuyền chiêm lướt,
                        Nước mắt tình nhân lạc bến đời.

                        Nét Việt em ngời nơi xứ xa,
                        Bâng khuâng nhớ mãi thuở quan hà;
                        Tiễn đưa một mãnh tình lữ thứ,
                        Đậm dấu chân chiêm ngàn năm qua.

                                                                  Nguyễn Lộc                     
                      


                        Nàng Tiên áo trắng

                   Một vầng mây lãng đãng trôi,
                   Thả hồn về với khoảng trời quê hương.
                   Có hoa có bướm ven đường,
                   Có cô gái nhỏ yêu thương thuở nào.

                   Chiều thu gót nhẹ lao xao,
                   Gió thu hiu hắt dạt vào lối xưa;
                   Người thu nhè nhẹ bâng quơ,
                   Thu lay áo trắng lay bờ mi ngoan.

                   Có chàng bươm bướm bên đàng,
                   Bâng khuâng lặng đứng mơ màng mây bay.

                   Trôi đi những tháng năm dài,
                    Nàng Tiên áo trắng còn hoài trong mơ.

                                                                   Nguyễn Lộc
            


                                   Tâm sự thời đổi mới
       
                     Người nghèo năm đó không còn nữa,
                     Nét dễ thương chân chất thật thà;
                     Đến thời giàu sang tâm đổi khác,
                     Khen trò đời diễn thật tinh ma.

                     Nhớ thời bao cấp ai cũng hiền,
                     Cám ơn chế độ làm đảo điên;
                     Cho người niềm tin vào tính thiện,
                     Vật chất ra ngoài khỏi cỏi Tiên.

                     Lơ lơ láo láo tâm niệm Phật,
                     Để cho bụng đói quên não phiền. 
                     Còn gì nữa đâu danh với lợi,
                     Nhà nước cấp bao nhiêu hưởng bấy nhiêu.

                     Từ đó con người thương yêu lắm,
                     Chén đường chén muối san sẻ nhau.
                     Mọi người giúp đỡ khi đau yếu,
                     Hạt giống thiện tâm nảy mầm mau.  

                     Đến thời mở cửa làm kinh tế,
                     Nhà nước cho dân được tự do;
                     Buôn bán cá nhân thôi nghèo đói,
                     Nhà nước bây giờ đỡ phải lo .

                     Đạo đức con người chóng ra đi,
                     Bon chen danh lợi rất dị kỳ;
                     Người trí thức dùng tiền mua quan chức,
                     Người nông dân bán đất bỏ nhà đi.

                     Hàng xóm láng giềng nhìn xa lạ.
                     (Không áo quần thì hóa ra ma)
                     Tranh nhau tấc đất từng hàng giậu,
                     Mắng nhiếc chửi nhau đến cửa tòa.

                     (Gà nhà bôi mặt đá nhau)
                     Cha mẹ anh em sanh oán thù.
                     Mãnh lực đồng tiền là Tiên Phật,
                     Phạt kẻ nghèo hèn với người ngu.

                     Đàn điếm xa hoa chốn ăn chơi,
                     Đua nhau bắt chước thói đua đòi;
                     Dăm câu Anh ngữ lên mặt khỉ,
                     Mặt mũi uốn cong cứt lộn đầu.

                     Tiền của gắng công thi nhau vét,
                     Cạn kiệt tài nguyên của đất trời;
                     Quan mạnh quan bán người dân khổ,
                     Kẻ giàu tận hưởng thỏa ăn chơi.

                     Người ngu kém tài thi nhau nịnh,
                     Được bổng lộc quan thỏa mộng đời.
                     Tầng lớp Quan trên thi nhau dóc,
                     Tiếng pháo miệng đời nổ khắp nơi.

                     Những kẻ cùng đinh nay được của,
                     Vênh vênh váo váo giống trò vui.
                     Đem tiền đem của mua phước đức,
                     Hãnh diện giàu sang luôn khua môi.

                     Dựng chùa dựng miễu dựng lầu xanh,
                     Rước Quan trên hưởng được phước lành.
                     Cầu trời cho Nước luôn giàu mạnh,
                     Tiền của còn hoài Nước Việt xanh.

                                                                  Nguyễn Lộc