Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011



           Hạt nhớ

Lang thang trên đường,
Hạt nắng rơi buông.
Hồn thu thức giấc,
Dâng sầu cố hương.

Vi vu gió trôi,
Hoang lạnh hồn tôi.
Xào xạt hè phố,
Lá nhớ tơi bời.

Thu nay lá đổ,
Bấy nhiêu đợi chờ.
Bướm xưa còn đậu,
Trên cành chiều mơ.

Có phải bây giờ,
Em thương còn nhớ?
Em tôi vẫn chờ,
Lá nhớ rơi rơi.....

Ngày tháng dần trôi,
Chiều mơ xa rồi.
Vườn xưa ươm nhớ,
Hạt mầm cuốn trôi!
            
            Nguyễn lộc
               

               Nhắn tình thiên thu

Buồn ơi vi vút lên cao,
Chiều rơi lặng lẽ nổi đau trong lòng.
Người đi bên ấy xuôi dòng,
Mênh mông giữa cỏi vô cùng tịch liêu.
Cho ta nhắn gửi hương yêu,
Bên nhau một thuở phiêu phiêu ân tình.
Người còn chao đảo diệt sinh,
Vô thường gậm nhấm điêu linh hằng ngày.
Tiếng chuông ngân khúc u hoài,
Âm vang chờ đợi trả đời hư vô .

                                               Nguyễn lộc


Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011



        Ngăn cách

Mưa rơi sầu nặng trĩu,
Từng giọt buồn quạnh hiu.
Lòng nghe muôn vạn nẻo,
Trở về mối cô liêu.

Hạt thắm khơi nổi nhớ,
Chốn xa thân lạc loài.
Nặng nợ đời phiêu bạt,
Quê hương nổi u hoài.

Quê nhà lòng vong Quốc,
Tình Nước mãi ngược dòng.
Đêm đêm về ngõ vắng,
Ngập lòng những chờ mong.

Trăng vàng còn toả sáng,
Trải dài lối yêu thương.
Những mối tình thơm ngát,
Ai cắt mành tơ vương .

                       Nguyễn lộc



        Xuân nhớ má

Sáng nay trời nắng đẹp,
Gió xuân lại trở về.
Muôn hoa khoe sắc thắm,
Mộng ước ngày về quê.

Bầy chim đùa ríu rít,
Líu lo hót trên cành.
Ánh dương hồng toả sáng,
Trên bầu trời thanh thanh.

Đón xuân nơi đất khách,
Lòng ngóng nẻo quê hương.
Thương người còn tựa cửa,
Nhớ về những đứa con.
Tháng năm dài xa cách,
Vẫn biền biệt muôn phương.

                         Nguyễn lộc


       Cô gái huế

Cô rất là hiền dịu,
Hay ngồi kế bên tôi.
Giọng Huế cô thỏ thẻ,
Ửng hồng một sắc môi.

Ước gì!cô bằng tuổi,
Cùng tôi dạo rong chơi;
Lên đồi đón gió mát,
Nghe chim hót nơi nơi.
Ngắm hoa và cỏ lạ,
Nhìn mây trời trôi trôi.

Cô còn tươi trẻ lắm,
Cô chỉ biết yêu thôi.
Nơi cuộc đời mỏng mảnh,
Cô chỉ biết mĩm cười !

Lòng tôi như trẻ lại,
Khi nhìn đôi mắt tươi;
Sáng rực lên trong nắng ,
Như mặt trời reo vui .

                   Nguyễn lộc

                  



      Lãng đãng bóng hồng

Nàng tiên nhỏ nhắn trong ta,
Hôn lên nổi nhớ chiều tà có hay.
Làn hương tóc nhẹ bay bay,
Êm êm dịu dịu làm ngây ngất lòng.

Tôi ngồi đan dệt hư không,
Lơ thơ tâm tưởng bóng hồng xinh xinh.
Sắc trời thu nhặt trái tình,
Tô môi em thắm nắng vin miệng cười.

Yêu em tự hỏi người ơi !
Yêu chi một đoá chơi vơi trong lòng.

Hoa đời vẫn nở mênh mông,
Từ muôn vạn kiếp bềnh bồng sắc hương.

Nguồn thơ còn đậm yêu thương,
Tim hồng vẫn mở tơ vương khắp trời.

                                           Nguyễn lộc


           Thương Đất Việt

Hiu hắt gió đông chạnh cỏi lòng,
Quê nghèo đói rét cảnh trời dông.
Thương về xứ Việt thêm đau xót,
Khóc nhớ quê hương mãi ngược dòng.
Đất mất nhà tan ai gây tội,
Nước lìa tâm thẹn cảnh lưu vong.
Tổ tiên dựng nước ân thù trả,
Con cháu Tiên Rồng tủi núi sông.

                                     Nguyễn Lộc


Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011



        Bước chân chiều vàng

Óng ánh chiều vàng nhẹ tiếng tơ,
Dịu dàng làn tóc gió ru hờ !
Chàng trai ngớ ngẫn lê chân bước,
Dáng nhỏ thẹn thùng dõi mắt thơ.
Áo trắng mơn man theo nhịp thở,
Tim hồng ôm ấp tới người mơ.
Người ơi! có biết lòng ta nhớ ?
Mỗi độ chiều rơi mỗi đợi chờ.

                                 Nguyễn lộc


             Ước mơ

Chờ đợi một ước mơ,
Hương hoà bình thơm ngát;
Quay về với tuổi thơ.

Những cánh diều xa xưa,
Bay bay trên ruộng vắng;
Sợi nắng chiều lưa thưa.

Có em ngồi bên anh,
Hương đồng lúa thơm lành.
Làn tóc nhẹ theo gió,
Đong đưa những ngày xanh.

Có những buổi chiều êm,
Xa xa tiếng vang rền;
Trống trường vừa tan học,
Áo mây trắng bồng bềnh.

Ước mơ thật đơn sơ,
Ngàn năm mãi đợi chờ;
Nước Việt ngày xưa ấy,
Có bóng dáng ngây thơ.

                     Nguyễn lộc


         Mưa rơi !

Mưa rơi ! mưa rơi,
Mây trời tả tơi.
thân đời một bóng,
Tình sầu chơi vơi.

Ta đi giữa trời,
Trên đường phố lạ.
Nghe lòng rời rã,
Trĩu nặng hồn ta.
Dáng em thoáng qua,
Bên trời lặng lẽ;
Ngày tháng phôi pha.

Mưa rơi !Mưa rơi.
Ta buồn ta nhớ,
Bao nhiêu bóng hình
Rọi xuống giấc mơ.

Ơ hay ! ơ hay,
Chiếc lá nào rơi
Thăm thẳm đường đời
Phương trời thương nhớ
Người em hao gầy,
Từng giọt lệ thắm.
Ngàn năm mưa rơi.

                  Nguyễn Lộc