Thứ Tư, 3 tháng 4, 2019

Vô Thường - Nguyễn Hữu Lộc

Nắng vàng tươi có bao giờ còn mãi
Khi thân về với cát bụi phù du
Kìa đền đài thể chế có nghìn thu
Trò vui thú của ngũ quan đem lại
Thân đà điểu đầu vùi cát chẳng ngại
Đâu ngờ rằng đau khổ vẫn mãi đeo
Tiền được mất thân trẻ già bịnh tật
Tình trôi theo sợ cái chết đến gần
Con cái lớn bỏ mẹ cha chẳng bận
Ngồi co ro viện dưỡng lão quanh hiu
Ngồi đếm lại quảng thời gian trần thế
Hai tay không vào đời thuở sanh ra
Đến khi mất tất cả sẽ lìa xa
Hồn ngơ ngác cái tôi không thật có

March 04,2019

Không có nhận xét nào: