Người Việt khắp chốn
Như gà con xa mẹ kéo nhau đi
Lạc mất dấu nơi chôn nhau cắt rốn
Nước mắt nhỏ xuống..!
Hãy khóc lên đi ! giọt nước mắt phân kỳ
Những chặng đường của đớn đau lịch sử
Từ buổi ấu thơ... ngày xa xưa ấy
Từng đêm về nghe bom nổ thịt rơi
Hãy khóc lên đi ! đời nô vong lầm lỡ
Sự nghèo đói đã làm ngưng nhịp thở
Sự tham lam làm tan nát triệu trái tim
Sao qua ác mộng khóc thâu đêm
Lại vẫn phải cúi đầu lùi quá khứ
Có phải chăng những cơn đau chưa thoả
Quay tìm về mảnh vụn của tâm hồn
Đã gẫy nát từ ngày chinh chiến cũ
Vết thời gian còn ẩn hiện đâu đây
Đường phân ranh dân tộc cuối chân mây
Còn trơ đó ngàn năm dài trôi giạt!
Nguyễn Lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét