Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

 Phạm Phú Minh - MỘT XÃ HỘI VIỆT NAM BĂNG HOẠI

Chủ Nhật, ngày 22 tháng 5 năm 2016


* Vài nhận xét nhân đọc cuốn Người Việt Nam Tồi Tệ của Lâm Nhược Trần, 359 trang, do Người Việt Books, California, xuất bản tháng 5, 2016. 
Thông tin từ Việt Nam trong ít nhất một hai chục năm qua, ngày càng dày đặc, dù là trên báo lề phải hay lề trái, dù là nhận định của người sống trong nước hay người ở nước ngoài về thăm quê hương, đều cùng nhau đồng ý một điểm: xã hội Việt Nam hiện đang trong tình trạng xuống cấp, ngày càng trầm trọng. Một nhận xét đồng loạt như vậy về sự suy thoái của phẩm chất con người, của nền giáo dục, nền y tế, về công cuộc làm ăn sinh sống, về đạo đức của quan và của dân v.v... thì không thể là những nhận xét vô căn cứ, nặng về cảm tính, mà là những lời báo động của những ai còn có lương tâm trước cái Xấu đang lấn dần cái Tốt, cái Ác đang thắng cái Thiện.
Ai trong chúng ta cũng đều muốn tìm ra nguyên nhân của tình trạng này, nhưng suy cho cùng thì nguyên nhân sâu xa nhất chỉ có một: do sự toàn trị của đảng Cộng sản suốt mấy chục năm qua. Nói một cách khác, nếu không bị cái họa cộng sản thì đất nước chúng ta ngày hôm nay CHẮC CHẮN không đối diện với cái họa đang lao xuống vực thẳm như chúng ta đang chứng kiến.
Cuộc cách mạng cộng sản thế giới bắt đầu từ năm 1917 tại nước Nga, sau đó đã xưng hùng xưng bá trên gần nửa quả địa cầu, nhưng đã cáo chung một cách khá đột ngột mà rất triệt để sau khi tồn tại được 70 năm. Dù còn một số nước nhỏ nhoi gọi là xã hội chủ nghĩa có thể đếm bằng các ngón trên một bàn tay, nhưng thực chất không còn chủ nghĩa cộng sản trên mặt đất, vì các nước này coi như đã quy hàng thế giới tự do khi đã thay đổi hẳn phương thức sản xuất để sống còn giữa một thế giới giàu mạnh và tự do.
Vì sao đã có lúc tỏ ra khá hùng mạnh, chủ nghĩa cộng sản lại chết một cách bất đắc kỳ tử như vậy? Vì căn bản tồn tại của nó chỉ dựa trên hai điều: dối trá và bạo lực. Nó phủ nhận những thành tựu trong quá khứ của con người về tinh thần và sản xuất, đặt ra những giá trị tinh thần mới và phương thức sản xuất mới dựa trên thuyết duy vật và lý thuyết về giai cấp vô sản, và dùng bạo lực để cưỡng bách mọi lý luận cũng như việc tổ chức xã hội mới của mình. Về lâu về dài, con người không thể chịu đựng mãi sự dối trá và sự áp bức là những gì đi ngược lại căn bản hướng Thiện trong suốt quá trình thành người của mình, chủ nghĩa cộng sản phải sụp đổ. Nó sụp đổ vì cái ảo tưởng thành lập một xã hội hoàn toàn mới, trong khi không đem lại một chút tốt đẹp gì cho đời sống vật chất lẫn tinh thần cho con người; nó chỉ sản sinh ra toàn những điều xấu xa, mà rõ rệt nhất là tình hình xã hội hiện tại của đất nước Việt Nam.
Chủ nghĩa cộng sản đã vào Việt Nam với tất cả bản chất đặc thù của nó. Hãy nhớ lại những gì họ đã làm: ra sức đánh đổ những phong tục tập quán xa xưa của dân tộc Việt Nam để xây dựng cái họ gọi là “đời sống mới”; đập phá đình chùa miếu mạo là những cấu trúc tượng trưng cho thành tựu đời sống tinh thần, tâm linh của dân tộc; thẳng thay giết những ai không đồng ý với chủ thuyết của họ, dù đó là thành phần ưu tú của đất nước; xóa bỏ tinh thần tương thân tương ái của xã hội Việt Nam mà tiền nhân nhiều đời đã dày công bồi đắp để chỉ còn một tinh thần quy phục đảng một cách nô lệ; chủ trương đấu tranh giai cấp để phá vỡ hồn tính của dân tộc chúng ta đã được xây dựng nên từ hàng nghìn năm sau lũy tre xanh... Với cái gọi là “bạo lực cách mạng” họ thẳng tay tàn phá đất nước Việt Nam của chúng ta tận gốc rễ.
Họ thay thế bằng những gì? Bằng những hứa hẹn không tưởng về một thiên đường trên mặt đất, nghĩa là bằng một mớ bánh vẽ. Và trên con đường vô tận để đến “thiên đường” ấy, họ dẫn dắt cả dân tộc vào các cuộc chiến tranh “đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”, bằng nền sản xuất tập thể không hiệu quả gây ra nghèo nàn, đói khổ. Và nhất là tất cả mọi quyền tự do của con người đều bị tước đoạt.
Nhìn lại, nguyên do chính khiến chủ nghĩa cộng sản sụp đổ chỉ vì nền tảng chế độ ấy chỉ dựa vào cái GIẢ. Thiên đường mà họ dựng lên chỉ dựa toàn vào ảo tưởng không bao giờ có thể thực hiện được (xã hội không giai cấp, triệt tiêu tư hữu v.v..., toàn là những chuyện không thể có trong loài người) nên họ phải dựa thêm vào cái DỐI. Cái cứu cánh đã giả thì không thể không dối trá, nói trắng ra là phải BỊP. Và tất cả những món Giả, Dối và Bịp ấy dĩ nhiên không thể tồn tại nếu không có một Bạo Lực đi kèm, với giết chóc, khủng bố, tù đày.
Cho đến khi đảng cộng sản Việt Nam phải đi vào con đường Đổi Mới để sống còn thì trên đất nước Việt Nam lại bày ra một tấn thảm kịch khác. Có đổi thay một phần phương thức sản xuất để dân chúng có thể làm ăn sinh sống; có đổi thay về đối ngoại, thôi không còn gào lên câu “tư bản đang dãy chết” nữa để hòng được các nước tư bản giúp đỡ, đầu tư, nhưng về căn bản vẫn giữ nguyên sự độc tài toàn trị. Đảng độc quyền về báo chí, truyền thông để tiếp tục thông tin một chiều; chương trình giáo dục vẫn theo lối ngu dân, với những môn “thầy không muốn dạy trò không muốn học” là triết học Mác-Lênin; với môn lịch sử bị bóp méo thành dị dạng để làm triệt tiêu lòng ham muốn nghiên cứu về quá khứ dân tộc của học sinh. Đảng độc quyền về đất đai để từ cái vốn ông cha bao đời gầy dựng và con cháu bao đời vun xới bỗng biến thành một nguồn tiền khổng lồ vô tận chạy vào túi một lớp lãnh đạo cao cấp, mặc kệ cho dân mất đất, mất nhà cửa, mất cả phương tiện sinh sống.
Về mặt văn hóa của dân tộc, họ đã làm gì? Bao nhiêu vốn liếng quý báu của xã hội Việt Nam đã bị cộng sản triệt hạ sau khi họ cướp được chính quyền, lấy cớ đó là sản phẩm của phong kiến lạc hậu phải diệt trừ đi để xây dựng một xã hội chủ nghĩa và con người xã hội chủ nghĩa. Nhưng như trên đã nói, những thứ họ mang từ xa về toàn là đồ giả, nên sau mấy mươi năm “xây dựng” xem ra chẳng đem lại chút giá trị đích thực nào cho xã hội và con người Việt Nam, ngoài việc dạy cho người dân sự giả dối và bạo lực. Rồi họ bắt đầu nghĩ tới việc phục hồi các phong tục tập quán cũ mà họ đã đánh đổ suốt mấy mươi năm qua. Nhưng với não trạng chỉ làm những gì có ích cho đảng chứ không cần dân tộc, họ lại bắt đầu xây dựng nên cái giả. Những phong tục tập quán của dân Việt Nam chúng ta bắt nguồn từ sự sống ngàn năm của tổ tiên, đã qua sàng lọc để còn lại những gì rất tinh túy hầu nhắc nhở, giáo dục con người sống cho xứng đáng, thì khi qua tay đảng cộng sản khi làm mới lại, đã thành các khí cụ gớm ghiếc. Họ “tổ chức” lại các lễ hội nhưng xóa hẳn ý nghĩa cũ để tạo cho chúng một linh hồn mới, dựa trên mê tín, khai thác tối đa tính tham lam của con người với mục đích thu tiền càng nhiều càng tốt.
Các lễ hội truyền thống đều mang ý nghĩa sâu xa của sự minh triết qua kinh nghiệm sống từ nhiều ngàn năm của dân tộc. Khi những nhà vô thần --và có lẽ vô học nữa-- đứng ra làm sống lại các phong tục cũ thì họ không cần tìm hiểu cái phần tinh túy của phong tục đó là gì, họ tùy tiện bày ra các hình thức hào nhoáng nông cạn để thu hút quần chúng, một quần chúng đã là nạn nhân lâu năm được đảng đào tạo về tính  thực dụng, tham lam và dễ tin vào một thần linh mới. Dù các nhà mác xít thừa biết là chẳng có thần linh nào cả, nhưng họ có rất nhiều kinh nghiệm tạo ra thần linh. Đó là nghề suốt đời của họ. Họ đã bái lạy các tên đồ tể của lịch sử như Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông, và cả Hồ Chí Minh nữa, thành thần linh và bắt buộc cả một dân tộc chúng ta phải tin theo. Đến khi sự thật phơi bày không che giấu được nữa, thì họ lại tạo nên thần linh khác dựa vào phong tục tập quán sẵn có của dân tộc Việt. Lại là trò giả mạo! Và trò giả mạo nào cũng tạo ra những kết quả vô cùng tiêu cực cho một nền văn hóa.
Nói chung, cách cai trị của đảng cộng sản Việt Nam trên mọi lãnh vực rất hạ cấp, không có thiện chí làm cho dân tộc và đất nước được phát triển tươi đẹp, mà chỉ nhằm giữ cho vững đảng của mình thôi, chính vì thế hậu quả hiển nhiên là xã hội cứ ngày một suy đồi. Con người Việt Nam trong hiện tại trở thành một giống người mà đi đến nước nào người ta cũng phải dè chừng và khinh ghét vì những đặc tính “ưu việt” như trộm cắp, lường gạt, dữ tợn, bất lương. Đó là kết quả sau mấy mươi năm đảng cộng sản “giáo dục” dân chúng bằng “đạo đức xã hội chủ nghĩa” và khuyến khích toàn dân “theo gương Bác Hồ”. Đơn giản chỉ vì đạo đức ấy, tấm gương ấy toàn là đồ giả, được mang ra dùng chỉ với một động lực duy nhất là bịp bợm, chứ bản thân chúng nó chẳng có một giá trị nội tại nào cả.
Những lời báo động từ Việt Nam trong nhiều năm qua cho thấy xã hội Việt Nam đang đứng trước nguy cơ suy sụp nền tảng tinh thần là có thật. Tốc độ suy sụp nhanh như một ngôi nhà bị mối mọt ăn ruỗng bên trong, đang từ từ khụy ngã. Nhưng mãi đến gần đây mới có người tổng hợp những mối lo ấy lại, trình bày trong một cuốn sách. Đó là cuốn sách độc giả đang cầm trên tay của tác giả Lâm Nhược Trần, có nhan đề “Người Việt Nam Tồi Tệ”. Dĩ nhiên tác giả đang sống và làm việc trong xã hội Việt Nam bây giờ, đã quan sát, chứng kiến từng bước băng hoại của xã hội, ghi lại và trình bày như một lời cảnh báo lớn cho tất cả chúng ta. Qua những trang viết, chúng ta thấy được đây đó chân dung của tác giả, là một nhà trí thức ở tuổi trung niên, đã du học tại Anh Quốc và có dịp thăm viếng nhiều quốc gia trên thế giới, và đang hành nghề chuyên môn (Bác sĩ Tâm lý lâm sàng) tại miền Nam Việt Nam. Chính kinh nghiệm sống nhiều năm ở nước ngoài đã cho tác giả những hiểu biết rộng rãi và những tiêu chuẩn khách quan để đánh giá về cuộc sống và con người. Và chính nhờ những năm làm việc ở quốc nội tác giả đã chứng kiến sự xuất hiện của những hiện tượng lạ lùng kỳ quặc của xã hội Việt Nam. Cả hai đều là những vốn sống quý báu giúp tác giả mạnh dạn cầm bút viết nên cuốn sách này.
Phương pháp của tác giả là quan sát và cảm nhận các hiện tượng, thông qua sự tiếp xúc trực tiếp của mình trong cuộc sống, hoặc qua các thông tin của các phương tiện truyền thông. Tiếp theo là phân loại, mô tả, mổ xẻ nguyên nhân và đưa ra các ví dụ cụ thể để chứng minh. Đôi khi tác giả mang các hình ảnh tích cực từ các xã hội lành mạnh trên thế giới mà mình đã sống qua so sánh với những tiêu cực trong đất nước mình như là một cách tô đậm thêm sự quái gở ngày càng phát sinh dày đặc trong xã hội Việt Nam.
Tác giả đã áp dụng một phương pháp viết sát thực tế, “nói có sách mách có chứng” chứ không chỉ bắt nguồn từ các nhận thức trừu tượng. Nhiều chương sách cho chúng ta cảm tưởng như một phóng sự tâm lý xã hội. Nhiều chương như một nghiên cứu sâu về hiện tượng thành hình tội ác. Có chương lại giống một tùy bút mô tả cung cách và tâm lý của một “giai cấp mới” vừa nảy sinh. Chính nhờ lối xây dựng từng vấn đề, từng hiện tượng và lối viết đa dạng của tác giả mà khi gấp sách lại, người đọc có cảm tưởng như vừa được đối diện với một xã hội rộng lớn đầy sinh động, trong đó biết bao lớp người đang diễn vai trò của họ. Bi có, hài có, quan có, dân có, “đại gia” có, trộm cướp có... đủ mặt của một xã hội (định hướng xã hội chủ nghĩa), nhưng tất cả đều ngọ nguậy diễn trò trong một môi trường độc hại, thê thảm, mà mỗi động tác, mỗi ngôn từ của họ lại tô đậm sắc thái bi đát của một sự vong thân nếu so với con người bình thường lương thiện trong một xã hội chân chính.
Nhưng dù đề cập những hiện tượng đã rất hiển nhiên, tác giả cũng đã tiên liệu những phản ứng của một bộ phận chỉ thích biện hộ và bao che cho những cái xấu của dân tộc mình, do tình trạng thiếu hiểu biết hoặc tự ái không đúng chỗ của họ. Ông cũng khẳng định một cách cương quyết và can đảm:
“Là người hoàn toàn độc lập, tác giả không ngần ngại nhìn thẳng vào sự thật, viết lại những điều mắt thấy tai nghe, thể hiện đúng vai trò của một công dân chân chính, những ý kiến và cảm nghĩ riêng tư khó có thể tránh khỏi mang ít nhiều dấu ấn cá nhân, nhưng nó bao quát và xác đáng, tác giả sẽ cố gắng trình bày sự việc một cách vô tư, trung thực và khách quan nhất.”
Với tinh thần ấy, tác giả đã thực hiện và trao cho chúng ta tác phẩm này.
Trong những năm gần đây, đọc các lời than phiền, cảnh báo của một số truyền thông trong nước (lề trái và cả lề phải) về sự xuống cấp thê thảm của xã hội, tôi để ý nhiều cây bút đã không ngần ngại nhắc lại xã hội miền Nam trước 1975 như một mẫu mực đáng sống. Là một người lớn lên tại miền Nam, ngẫm lại tôi thấy nhận xét trên đây rất chí lý. Dĩ nhiên xã hội nào mà không có mặt trái của nó, tôi xin thành thật nói rằng xã hội miền Nam trước 1975 cũng không ra ngoài quy luật muôn đời tốt xấu lẫn lộn ấy. Nhưng cái xấu của xã hội miền Nam, bây giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy là “cái xấu trong vòng lễ giáo”! Có tham nhũng không? - Có chứ. Nhưng người công chức họa hoằng có nhận tham nhũng thì chỉ trong một mức độ không phá vỡ đạo đức của một nền công quyền nghiêm minh, trí tuệ và lương tâm. Có xã hội đen không? - Đương nhiên là có, nhưng ở mức độ rất “nhân bản” tựa như trong cái đen ấy vẫn tồn tại những quy luật đạo đức điều khiển hành vi của các tay giang hồ một cách hoặc tiềm tàng hoặc có ý thức. Nghĩa là con người tại miền Nam trước kia không hề bị băng hoại và xã hội miền Nam là một xã hội lành mạnh. Sau 1975, đồng bào miền Nam vượt biên ra nước ngoài có thể hội nhập vào thế giới văn minh với đầy đủ tư cách đạo đức và học thức của một dân tộc có trình độ ngang ngửa với thế giới. Con người Việt Nam --hoặc thuộc bất cứ quốc gia nào-- chỉ bị xuống cấp, thậm chí mất tính người, khi phải sống trong chế độ cộng sản, từ nhỏ đã bị sự dối trá và bạo lực bao trùm và nhiễm sâu vào người.
Vì thế bây giờ nghe nhắc đến xã hội miền Nam trước 1975, tôi có cảm tưởng như người ta đang nói tới một thời Nghiêu Thuấn nào đó. Nhắc lại để thấy cái tương phản của xã hội Việt Nam ngày hôm nay, đã sản sinh ra một lớp người đông đảo mà tác giả Lâm Nhược Trần gọi là “Người Việt Nam Tồi Tệ”.
Little Saigon, Nam California, 17 tháng Năm, 2016.
Phạm Phú Minh

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

8275. Người việt nam hèn hạ

Posted by adminbasam on 14/05/2016

Người Việt
10-5-2016
Ảnh tác giả trên trang blog cá nhân. (blog hanwonders)
Ảnh tác giả trên trang blog cá nhân. (blog hanwonders)
Xin mời quí vị đọc một bài viết và rất can đảm của một phụ nữ trẻ hiện đang sinh sống tại Việt Nam (zoomzy@hotmail.com; K3HH@yahoogroups.com)
Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.
Cách đây đã lâu, tôi đọc“người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Ðài Loan), chưa bàn tới hay/dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn như “Người Mỹ xấu xí,” ”Người Nhật Bản xấu xí,” rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” …nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?
Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội – những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?
Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Ðừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ… nhà trường. Tóm lại, đừng đổ thừa nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi.
Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân.
Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”
Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết,…
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức:Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.
Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!
Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!
Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?
Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng chúng…
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.
Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!… Còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.
Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Ðó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết… chết. Không hơn không kém.
Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:
– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.
Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.
Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Nghe nói cụ Tản Ðà có câu:
Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn!
Cho nên quân ấy mới làm quan.

Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại.
Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?
Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?
Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống? Mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?
Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?
Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta – những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách – nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực – một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.
Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói: Ðời chúng mày chỉ cần độc lập-tự do-hạnh phúc.
Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?
Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.
Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à? Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?
Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?
Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.
Bổ sung: Sau khi bài này được upload, tôi nhận được khá nhiều comments và cả message. Không biết phải đánh giá như thế nào về những comments hỏi ngược lại tôi với một thái độ khinh khỉnh, qua nhiều câu chữ khác nhau, nhưng đại khái cùng 1ý: “Vậy bạn có hèn không?” He he… Tôi chỉ muốn nhấn mạnh lại 1 điều, suốt cả bài viết, tôi không gọi những người hèn là “các bạn,” tôi gọi là “chúng ta.” Như vậy có dễ hiểu hơn chưa nhỉ?
Tôi không thích tự nhận hay gán ghép. Tôi chỉ nói lên những suy nghĩ của mình, còn đánh giá tôi hay đánh giá chính mình, các bạn cứ tự làm lấy. Thiết nghĩ, đâu cần phải tranh luận chuyện ai hèn, ai không hèn ở đây! Biết hay không biết mới là quan trọng. Mà cái sự khổ sở để đi từ cái “không biết/chưa biết” đến cái “biết” nó sẽ là một quá trình gian nan mà mỗi người phải tự thân trải nghiệm. Không ai giúp ai được đâu. Và tôi hiểu, cái “biết” của tôi nó cũng chỉ giới hạn trong tầm nhân sinh quan nhỏ bé của cá nhân tôi mà thôi. Còn bạn, hãy tiếp tục giữ lấy niềm lạc quan của bạn. Con cừu vẫn có được niềm hạnh phúc mỗi ngày được gặm cỏ non, uống nước suối, ngắm bầu trời xanh, chờ đến ngày xẻ thịt mà! Ðúng không? Hạnh phúc vẫn khắp quanh ta! Những con cừu không biết “tự sướng,” không biết “thủ dâm tinh thần” thì quả thực là ngu còn hơn… cừu! He he…
Bổ sung tiếp: “….Ông bảo xã hội nào cũng có những điều bẩn thỉu. Tôi công nhận điều ấy. Nhưng xã hội bẩn thỉu nhất ông có biết là xã hội nào không? Là xã hội mà thằng ăn cắp không cho rằng nó phạm pháp, nó đang làm điều xấu, người lương thiện thì run sợ, thằng bất lương lại coi việc nó làm là bình thường và kẻ vô liêm sỉ như ông thì vênh vang tự đắc: ta là số đông. Chính là xã hội này đây….” (trích comment của khongnoibiet).
Tự Do Phải Tranh Ðấu Bằng Xương Máu Và Cả Tính Mạng
(Nguồn: a20xuanphuoc@googlegroups.com)

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

THÁNG TƯ VÀ NỖI NHỚ - NL


Tháng Tư, đây tháng tư
Nỗi nhớ, đây nỗi nhớ
Song cửa nhà em khoá chặt
Nhạt nhoà phố vắng đìu hiu

April. 16,2016

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016

Giọt sầu Tháng Tư. - NL


Mỗi năm nhớ đến
Quốc hận người đi
Tôi nghe đau xót bên nầy
Tháng tư bão nổi những ngày tha hương

April.13,2016

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

Nắng tắt chiều vàng trên lối đi
Hoa đăng lấp lánh buổi chia ly
Mắt ngó xa vời mơ dáng cũ
Tiếng pháo đưa người bước vu qui
NL.

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

Chúc Xuân 2016 - Bính Thân - NL


Tôi chúc yên vui khắp mọi nhà
Mừng xuân dân chủ nở thêm hoa
Cờ vàng nhuộm thắm hồn dân tộc
Đất nước chan hoà tiếng hát ca

Feb.5,2016

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

Chiều Cuối Năm - NL


Nầy đây những vần thơ
Gửi về mùa nhung nhớ
Chiều cuối năm dạo đó
Hai đứa dệt duyên tơ
Gió đùa trên môi mắt
Gió đùa tóc em lay
Cầm tay em anh hỏi
Mai nầy có xa xôi...
Em cười rồi bảo tôi
Hỏi chi quá xa vời
Anh có nghe tim nói
Anh có nghe chim ca
Trong lòng em đây mà
Xuân đến rồi đó anh
Mong xuân vẫn yên lành
Xuân nầy và xuân mãi
Xuân của em và anh
Jan.3,2016

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016

Tri ân Tổng Thống Ngô Đình Diệm


Thành kính tri ân Ngô Tổng Thống
Một đời vì nước cứu nhân dân
Diệt mầm cộng sản cùng phong kiến
Đánh đuổi thực dân vẹn chữ lòng
Quân tử lỡ thời nên chịu nhục
Kẻ hèn được thế bởi vong ân
Hạnh lành dầu có người bôi bẩn
Ngài vẫn sáng ngời với núi sông



Oct.25,2015

Hoạ Ngoại Xâm -NL


Xuân ơi  dàn pháo giữa trời đông
Lũ giặc xâm lăng sắp tới gần
Việt cộng rước voi giầy mã tổ
Dân lành nhịn nhục chịu nô vong
Năm nay tiếng oán hờn non nước
Nam quốc dạ sầu khóc tổ tông
Mạt vận bởi hàng quân bán nước
Anh hùng thuở trước có còn không

Jan.08,2016

Táo Quân Chúc Tết 2016 - NL

   
       
       Khói hương về cuối nẻo chân mây,
       Ông Táo bay về chúc phúc nầy!
       Biết đủ vui hòa lòng đạm bạc,
       Xa lìa tham nhũng mọi sầu cay.
       Non xanh nước biếc liền bờ cõi,
       Con cháu chung lòng liến chuyện hay.
       Quên hết đau buồn năm tháng cũ,
       Cờ vàng tung gió sớm sum vầy.

       Jan.31,2016      

Hạt Sương Mai - NL


Hạt sương buổi sớm
Trời se se lạnh vào đông
Tình hồng mơn trớn
Áo em ngày nọ bềnh bồng khói mây
Cỏ hoa còn đọng trên mi
Long lanh ánh sáng diệu kỳ liêu trai

Đường về dịu mát
Tóc mềm thả xuống bờ vai
Hồn say chếch choáng
Lần đầu mắt ngó theo dòng suối thơ
Lời thương còn mãi ơ hờ !
Tình xa xưa ấy dật dờ trong tôi

Được đăng bởi Loc Nguyen vào lúc 28.12.15

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Nhớ Xuân Mậu Thân 1968 - NL


Hoa lá khoe màu đón xuân tơ
Thoang thoảng hương đưa én lượn lờ
Con phố ngập lòng ong bướm đẹp
Áo dài tung gió nét duyên thơ
Mai vàng chào đón mừng năm mới
Đôi liễn thắm màu đẹp ngói xưa
Đất nước chưa tròn niềm hạnh phúc
Xác người gục ngã giữa đời mơ

Jan.30,2016

Đợi mùa xuân mới - NL


Đợi mùa xuân mới thắm cờ vàng
Ong bướm vờm quanh nắng mới sang
Áo lụa em thơ vui pháo nổ
Đường hoa guốc tía nhịp ca vang
Qua rồi một thuở đời dong ruổi
Dựng lại quê hương khúc khải hoàn
Trang sử Rồng Tiên bay phất phới
Cảo thơm thắp sáng đẹp trời nam.

Jan.30,2016

Nhớ Mưa ! - NL


Yên lặng cô đơn chiều trống vắng
Phố buồn mắt dõi bóng cố hương
Mây bay giăng khắp trời thương nhớ
Gió chiều nhè nhẹ gợi bâng khuâng

Lang thang phố nhỏ bước lẽ loi
Không tiếng cười vui giữa xứ người
Giọng nói xa xôi nơi đất khách
Không làm ấm lại trái tim côi

Kìa ! phố thân quen bóng một người
Ồ ! không chỉ thoảng cơn mộng thôi
Chiêm bao lơ lãng lòng hiu hắt
Nhớ nhớ thương thương một nụ cười

Nắng tắt chiều vàng trên lối mơ
Hàng cây lá rụng gió nhẹ đưa
Bầu trời ánh sáng dần tím nhạt
Kéo mây lất phất giọt mưa thưa

Có tiếng cười đùa dưới mưa bay
Ấm áp bàn tay luôn nhớ hoài
Tôi ước mưa luôn trong hồn mãi
Thắm tình trong trắng một chiều phai

Jan.30,2016

Tình Xuân Mai Sau - NL


Lất phất mưa rơi chiều cuối tuần
Hồn tôi lãng đãng giữa trời không
Mây giăng khắp lối lòng thương nhớ
Thoáng hiện em về trên bến sông

Tôi nhớ lần kia nơi chốn xưa
Nơi con đường đất trời đổ mưa
Có giọt nước nào len ngõ ngách
Tình thắm nằm yên trong giấc mơ

Tôi đã giam em trong cuộc đời
Chiêm bao thăm thẳm tháng ngày trôi
Như giọt nước kia lòng thao thức
Tim nầy còn mãi với đơn côi

Tôi vẫn chờ em cả cuộc đời
Cho lòng ấm áp tình đôi nơi
Chờ xuân tươi thắm hồn quê mẹ
Tôi sẽ cùng em nở nụ cười

Jan.30,2016

Vần Thơ Lãng Đãng - NL


Một vần thơ thả bay lên
Hoá thành mây trắng về trên áo người
Ngồi đây mà nhớ chơi vơi
Nhớ người áo lụa phương trời đã xa
Mối tình xưa chưa xoá nhoà
Nàng bươm bướm ấy tiếng ta gọi thầm
Dáng hiền còn mãi bâng khuâng
Tình thơ xa vắng lâng lâng tháng ngày

Jan.30,2016

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Nỗi Lòng Dân Tộc - NL


Đừng đem hình ảnh đói bày nhau
Ai thấy dân nghèo sống khổ đau
Khắp chốn nhà giàu vui hí hửng
Nơi nơi hàng hiệu mặc vái chào
Mạnh được yếu thua đời cấu xé
Nghiệp chưa dứt hết cảnh lao đao
Nước nhà mong thoát đời vong quốc
Dũng trí bi cùng  tỏ chí cao

Jan.26,2016

Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

Xuân Viễn Xứ - NL


Đông đây xuân ấy đã bao mùa
Tiếng pháo ưu phiền gót  tiễn đưa
Dân Việt theo nhau lìa mái ấm
Xứ xa chìm đắm cảnh bơ vơ
Lạc bước thân người làm nô lệ
Thương thay phận gái bán đường tơ
Sinh ra trong cõi đời vong quốc
Tết đến lầm than tiếng gió đùa

Jan.25,2016

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

Nàng Xuân... - NL


Ơi  nầy xuân ơi
Xuân đã đến rồi
Đồi hoang thầm lặng
Nhớ nước xa xôi

Nào bánh nào hoa
Chiều khói lan xa
Là đà quê mẹ
Sông nước bao la

Nào là cánh thơ
Ngày xuân thầm nhắc
Cho nhau hơi ấm
Những ngày cuối năm

Nào là chợ quê
Ánh đèn đêm nhớ
Người em thuở nọ
Tay nắm trong tay

Nàng xuân  hôm nay
Thắm lòng phố xá
Hoa bướm tình ai
Vẫn còn nghiêng ngã

Jan.23,2016




Một Thuở Có Em - NL


Gót hồng dạo phố
Lá vàng trên vai
La cà suối tóc
Năm ngón lược cài

Em cười hồn nhiên
Tôi mang nỗi nhớ
Hoa ơi một thuở
Ru đời dịu êm

Bụi đường bay bay
Đỏ hoe đôi mắt
Loáng thoáng ngón tay
Dụi làn má thắm

Đường dài dịu nắng
Bóng ngã nghiêng nghiêng
Tình buồn xa vắng
Biết làm sao quên

Jan.23,2016

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

Mực tím ngày xưa - NL


xem lại những lá thư xưa
Những trang giấy trắng phủ mờ hơi sương
Lung linh  ánh nắng trên tường
Bóng cây nghiêng ngã chập chờn song thưa
Bóng ai bàn ghế cợt đùa
Tiếng mày tao ấy đong đưa thăng trầm
Tiếng lòng nhẹ bước bâng khuâng
Cánh hoa nở rộ trên chồng sách thơ
Tiếng thầy giảng tiếng kinh chờ
Dập dìu bướm trắng lơ thơ trên trời
Mực xanh ta nhớ bầu trời
Mực tím rơi nhẹ bên đời ngẩn ngơ
Tan trường lớp sóng xô bờ
Những tà áo lượn gót giầy khua vang
Hôm nay ngã rẽ đôi đàng
Bên trời xa vắng tim vàng xa xăm
Những người bạn cũ âm thầm...
Ngày xưa in dấu tình trầm còn đây.

Jan.15,2016

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

Danh lọi quay cuồng - NL


Tôi sợ tôi trong đêm trường cô quạnh
Tôi sợ người khám phá cuộc đời tôi
Những tham lam dối trá sống trong tôi
Cố thu vén trên mặt mày tươi tắn

Một đời người trải bao mùa hoa mộng
Mộng lợi danh mộng ôm ấp gia đình
Mộng cháu con theo tiếp nối ba sinh
Tình hàng xóm bạn bè theo nhịp bước

Thời trẻ đến thời già nua chớp mắt
Thời đói nghèo thời phú quí sẽ đổi thay
Cảnh cũ đi cảnh mới lại trôi dài
Tiếng vật dục theo  trăm năm sẽ tắt

Một ngày  hai mươi bốn giờ trông ngóng
Cứ quay cuồng theo nhịp điệu tương lai
Muốn muốn nữa lòng tham mãi trôi dài
Tâm nào để phút giây cho hiện tại

Tôi ăn mày bao tình thương nhân thế
Cứ ngỡ rằng tôi mạnh mẽ trong thế gian
Tôi ơn đời ơn người trôi miên man
Dòng duyên khởi vui buồn theo nghiệp thức

Jan.14,2016

Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Xuân Ly Loạn 2016 - NL


Một màu tang trắng phủ mênh mông
Xuân đến có  ai nghĩ  chạnh lòng
Đất nước điêu tàn đồng ruộng vắng
Lá hoa tơi tả gió mưa giông
Tự do sao thấy người đau xót
Độc lập hình như phận long đong
Lố nhố oan ương trên phố xá
Lao xao chém giết Tết vui không

Jan.13,2016

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Nhân và quả - NL


Hạt mầm nở muộn tưởng là không
Nhân sẽ đợi duyên quả đến cùng
Khởi nghiệp cuối đời người phải biến
Chớ lo gian ác  chẳng trả xong

Jan.12.2016
Bài ca vũ khúc'' Sơn Tinh,Thuỷ Tinh'' - cho thiếu nhi ( trước 1975, không rõ tác giả) - NL
Bối cảnh cung điện :
Nhớ thuở xưa kia,
Non nước an lạc thái bình...thái bình.
Có cô Mỵ nương, tuổi xuân vừa lên đôi tám;
Ôi xinh tươi như hoa,ôi đẹp như Tiên nga,non bồng giáng sinh, non bồng giáng sinh
Bối cảnh hai chàng diện kiến Vua cha :
Có một bữa kia ,xin phép ra mặt hai chàng... hai chàng.
Vai mang cung tên, tâu xin vua cha cầu hôn cùng cô công chúa.
Hai trai hiên ngang ,liệt oanh như nhau, vua hùng khó phân ... vua hùng khó phân.
 - Khó dữ  a...! Ta quyết nên liệu thế nào... thế nào . Sáng sớm tinh sương, diện kiến ra mặt hai
chàng ... hai chàng.
Bối cảnh Sơn Tinh rước vợ về núi :
Sơn Tinh nhanh chân, cầm tay nàng Tiên mơ ước, đem lên non cao... đem lên non cao,
Trao lời ái ân...trao lời ái ân.
Thuỷ Tinh đến sau, thua phép nên chịu rút về... rút về.
- Sơn Tinh mi ơi, thù mi rằng ta : ghi nhớ
- My Nương em ơi... My nương em ơi , thôi rồi, chết tôi ; thôi rồi chết tôi .
Jan.12,2016

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Chiều vàng mực tím - NL ( mến tặng ngừơi bạn thuở học trò )


Buổi chiều có lá me
Bên giòng sông dịu mát
Đường em về thơm ngát
Thoang thoảng hương mến yêu

Phố chợ nầy phố ơi
Ồn ào tiếng nói cười
Nhưng ta trông ngóng đợi
Làn má thắm xinh tươi

Nầy hởi tóc vàng hoe
Ta nhớ những chiều hè
Con ong nào ngớ ngẩn
Đậu vào nón nghiêng che

Ô hay sao ta nhớ
Bài học thuở đầu đời
Nét mực nghiêng thuở đó
Ngàn năm làm sao vơi

Jan.10,2016

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016

Vô cảm là do yếu hèn
Im hơi lặng tiếng thân đen cũng tàn

NL.09/01/06
Trí thức cộng nô thích bá vương
Bao năm đèn sách ước mơ luôn
Làm thân trâu chó theo danh lợi
Nước mất nhà tan cũng chẳng buồn

NL.09/01/06

Làm thân trí thức mà chi
Công danh phú quí lại đi bợ người
Nghĩ rằng đời sống ngắn thôi
Hưởng đời cho sướng ai thời như ai
Bao năm học vấn thi tài
Ơn đời phủi sạch oán ai mặc lòng
Cuộc chơi nhân nghĩa bềnh bồng
Làm thân đà điểu trong lòng đớn đau

NL.09/01/06
Trí thức Việt Nam anh hùng
Cho dân thất học cưỡi lưng làm bò.

NL.09/01/06
Nhà cao cửa rộng ích chi
Nước nhà sẽ mất mạng thì cũng tan.

NL.09/01/06
Ích gì tích cốc phòng cơ
Chệt gian sẽ đến vét vơ về tàu

NL.09/01/06
Ai ơi chớ mộng theo tàu
Nghìn xưa sử sách máu đào còn rơi.

NL.09/01/06
Lên đường xuống đường thuở xưa
Bổn cũ soạn lại cho vừa lòng ngu

NL.09/01/06

Cái sợ nó giấu cái hèn
Giàu sang chịu nhục gông xiềng theo sau

NL.09/01/06
Nước mất thì nhà cũng tan
Sao đành uống máu đồng bào Việt Nam

NL.09/01/06

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

Hoạ ngoại xâm - NL


Xuân ơi  dàn pháo giữa trời đông
Lũ giặc xâm lăng sắp tới gần
Việt cộng rước voi giầy mã tổ
Dân lành nhịn nhục chịu nô vong
Năm nay tiếng oán hờn non nước
Nam quốc dạ sầu khóc tổ tông
Mạt vận bởi hàng quân bán nước
Anh hùng thuở trước có còn không

Jan.08,2016
Ngày xưa tập trận cờ lau
Ngày nay tập trận cờ sao cho Tàu

NL.08/01/06
Tiền lạnh
Mặt mốc
Cúi đầu chịu nhục trong lòng hân hoan

NL.08/01/06
Nhà cao cửa rộng
Đời sống nô vong
Có nghe tiếng khổ người dân đói nghèo

NL.08/01/06
Mùa xuân
Đàn én Việt nam
Có mong chở nổi oán than ngút ngàn

NL.08/01/06

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

Ta về giữa đám rêu phong
Nghe lòng thương nhớ đoá  hồng năm xưa
Ta về biết nói sao vừa
Gió đưa hiu hắt bên bờ ruộng xanh
Ta về nhớ ổi nhớ chanh
Con mương còn giữ tình anh với nàng

Jan.07,2016

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Bên trời toả ngát hương yêu
Bóng chiều thấp thoáng cánh diều xa xưa
Thanh bình theo tiếng nhạc đưa
Thương người anh dũng dựng cờ tự do

NL.06/01/2016

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

Nầy em sao lại ở đây
Cho lòng bay bỗng hồn bay về trời
Nầy em sao lại cợt cười
Con tim tội lỗi chơi vơi địa đàng.
 NL
Hôm nay thấy một đoá hoa
Hình như ta thấy hoa nầy  thuở xưa
Ồ không  chỉ những trang thơ
Hai tay chấp lại hoa  cười hồn nhiên
 NL

Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

Tiếng súng
Tiếng khóc la
Bồ Câu hoảng hốt lá hoa điêu tàn

NL.01/04/06
Lênh đênh số phận viễn khơi
Xa rời nỗi chết sống đời lưu vong
Quê hương ngàn dặm chờ mong
Không còn cộng sản non sông thái bình

Jan.4,2016

Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2016

Đời thơ người thơ
Như hoa với lá
Hoa sầu đời lá cũng bâng khuâng
Như đôi mắt kia nhìn cõi xa xăm
Như đôi tim  nhớ nhung trống vắng
NL