Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Cuối năm kể chuyện nồi bánh tét và bộ lư đồng

 Hằng năm, sau ngày hai mươi ba tháng chạp, má tôi lại chuẩn bị mua  các thứ nào là : các thứ đậu , đường cát tinh khiết, tôm khô ,củ kiệu , thịt heo v.v. cho ngày Tết cổ truyền sắp tới. Các chị ,em tôi mỗi người đều có phận sự được ba má giao trách nhiệm. Riêng tôi thì má tôi giao chùi bộ lư đồng.Tôi làm bạn với chúng từ lúc tôi còn bé. Khi xưa khi anh lớn của tôi còn sống, anh được trách nhiệm Ba tôi giao chùi bộ lư nầy, nhưng khi anh tôi qua đời thì Batôi giao lại cho tôi chăm nom vào mỗi dịp Tết, là phải lau chùi cho sáng sủa để khách khứa đến nhà khi thắp nhang nhìn lên bàn thờ ông bà thêm phần tôn nghiêm.
   Được lau chùi bộ lư vào mỗi dịp Tết, tôi rất tự hào trong lòng là được tưởng nhớ và báo hiếu ông bà khuất mặt khuất mày khi người ta nhìn ngắm bộ lư sáng choang do chính bàn tay tôi lau chùi thì tôi cảm thấy sung sướng lắm. Đến ngày 28 tháng chạp hằng năm tôi chuẩn bị sẳn sàng các thứ nào là : thuốc chùi nhôm,chanh, tro trấu, vải vụn v.vv. Tôi rất nôn nao vào ngày nầy. Mấy đứa bạn lối xóm trạc bằng tuổi tôi, thấy tôi hăng hái công việc nầy, tụi nó cũng phấn khởi theo tiếp tay với tôi. Đây cũng là một môn tiêu khiển thể thao của lũ trẻ chúng tôi, vừa được vận động đôi tay, vửa có dịp ngồi lại chung quanh với nhau kề lại những mẫu chuyện vui; hay chọc  ghẹo lẫn nhau và nôn nao hẹn hò những trò vui vào dịp đầu năm.
   Tôi  rất có kinh nghiệm việc lau chùi lư đồng, thú thật còn hơn các chú bác nữa! Tôi đã gần gủi nó ;từ lúc còn nhỏ nhìn các anh, chị lớn lau chùi ,tôi đã ý bắt chước theo đến khi nhuần nhuyển, nào là : trước tiên  bỏ bộ lư vào thau nước chùi rửa cho sạch ,phơi nắng cho khô, xong chùi cho sạch sẽ ,dùng tro trấu hoà  với chanh, xé giẻ nhỏ nhúng vào tro trấu đánh thật mạnh tay cho lớp ten trên bề mặt ra hết sau đó lấy vải khô chùi cho sạch, đó là xong phần đầu. Đến phần thứ hai dùng thuốc chùi lư đổ một ít ra chén, lấy giẻ nhỏ nhúng vào thuốc một ít chùi mạnh tay từ từ cho lư sáng, công việc nầy cần phải kiên nhẫn chùi. Lần nầy thì rất lâu bời vì chờ cho chất đồng ngấm với thuốc thì ten mới ra hết, đồng mới sáng được.
  Tôi phân công cho các bạn và hướng dẫn các bạn từng công  việc một. Có nhiều đứa ban đầu thì thích thú nhưng dần dần cảm thấy mỏi tay mong chùi cho xong, thế rồi lần lượt đều bỏ cuộc, còn lại một mình tôi ngồi đánh lư một mình cũng là lúc bộ lư gần ra hết ten, tôi nhẫm tính ra thì chùi một bộ lư trung bình năm tiếng, tính luôn lúc phơi nắng cho nó khô mặt đồng ; bởi vì chúng tôi chùi bằng tay mà tay con nít của chúng tôi đâu bằng tay người lớn hay bằng máy chùi lư được , vả lại chúng tôi vừa chùi vừa tán dóc, giờn hớt nên thời gian qua đi cũng mau.
   Đến trưa má tôi đi chợ về nhìn lên bàn thờ thì má tôi hài lòng lắm, mỗi năm tôi đều được má khen và lì xì nhiều hơn các anh chị.
   Đến ngày hai mươi chín Tết tôi còn được ba tôi giao canh chừng nồi bánh Tét. Sáng tôi thức dậy thật sớm chuẩn bị các thứ  : lựa khoảng đất nhỏ ở hiên nhà, nhà của tôi lúc ấy rất rộng có khoảnh vườn nhỏ trồng cây ăn trái, mặc dầu ở thành thị, nhưng ba má tôi vẫn chừa đất để trồng các thứ cây ăn trái như : mận ổi và rau cải. Ba tôi hướng dẫn cho tôi cách chọn khoảng đất cứng cho khỏi bị sụp, chọn tám cục gạch thẻ làm bốn ông đầu rau để kê nồi cho vững.Chuẩn bị đâu đó xong xuôi, tôi vào nhà lấy hai cái nồi lớn mà mỗi năm nhà tôi đều dùng nó để nấu bánh tét, rửa xà bông thật sạch để tránh mùi hôi vào bánh. Sau đó dùng giẻ khô lau cho thật sạch. Khi tôi  đã xong các thứ  cũng là lúc má tôi  gói xong các thứ bánh, má tôi dậy từ ba,bốn giờ sáng lo các thứ . Mười một giờ trưa bắt đầu chất bánh vào nồi. Tôi bắt đầu nhóm lửa, dùng những que củi khô  nhỏ chất thành hình tháp, đốt giấy báo nhét vào bên trong đám củi cho nó cháy , xong chất những cây củi lớn bao quanh bên ngoài, ngọn lửa lan toả chung quanh thật thích mắt, -lúc nhỏ tôi thì rất thích lửa cháy-Khi ngọn lửa đã cháy to, tôi và và má tôi chất bánh vào nồi, đổ nước cho đầy ngập mặt bánh rồi đậy nắp lại. má tôi giao nhiệm vụ coi chừng củi lửa và khi thấy nước trong nồi rút xuống thì châm thêm nước, không được cho nước khô cạn trong nồi cho đến khi bánh chín- thời gian bánh chín tuỳ theo lượng bánh và lương nước trong nồi mà quan trọng nhất là củi lửa cho đều bánh mau chín và không có bị sượng.
   Mấy đứa trong xóm thấy tôi loay xoay bên lò bánh tét đến chuyện trò với tôi và lâu lâu lấy những que củi đốt chơi cho vui: con nít thì đứa nào cũng thích dọc lửa củi. Người ta sợ nhất là cháy nhà trong dịp Tết cũng vì mấy đứa con nít nghịch ngợm với lửa. Nhiều đức còn thích đùa dai, nếu nhà nào không có người canh chừng nồi bánh tét, tụi nó sẽ liệng pháo vào đống lửa đang cháy nổ tung lên rồi bỏ chạy để lại cho khổ chủ lò lửa tắt ngúm ! nồi bánh có khi bị  rịn nước là phải nấu lại cho đến sáng.
   Tôi canh nồi bánh tét cho đến khuya ,không được đi đâu chơi để giữ tròn trách nhiệm với ba má, tôi cũng thích ngồi gần nồi bánh mà ngẫm nghĩ đến không khí ngày cận tết của tất cả gia đình trong xóm.Những kỷ niệm quá khứ mỗi năm cứ chồng chất trong đầu tôi mỗi ngày một dày thêm cho đến khi tuổi lớn ,còn má tôi thì càng già đi mà vẫn mỗi năm gói bánh theo tục lệ cổ truyền , bánh được cúng kiến tổ tiên là phải gói ở nhà để tỏ lòng hiếu thảo; nhưng xã hội càng ngày càng thay đổi mỗi năm một chút cho hợp thời thế, lớp người già còn nấng níu tập tục mỗi nhà mỗi gói bánh vào dịp Tết. Nhưng nay kinh tế có phần khá giả nên người ta cũng bỏ tiền mua lấy thời gian để làm việc khác, họ mua bánh ngoài chợ về cúng kiến ông bà và cũng đánh mất dần tập tục xưa:- mất dần những thú vui ngồi đợi bánh chín lúc đón giao thứa đầu năm để trò chuyện cùng gia đình, kể lại những năm tháng xa nhà ,và ôn lại quảng đời đã qua -những gì còn lại và những gì mất đi ; cho nên tình cảm gia đình ông bà, cha mẹ ngày càng phai nhạt.
   Bây giờ chị em tôi mỗi người mỗi ngã. Tôi ngồi ôn lại những ngày tháng đã qua và nhớ bộ lư,nồi bánh tét năm nào ! khi gia đình còn đoàn tụ.Má tôi thì dịp tết vẫn bùi ngùi trông những đứa con xa nhà về thăm bà! mà có thấy đủ mặt đâu !!!

                                                                                                                      Nguyễn Lộc
                                                                                                                      Feb 3 , 2015

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

Đôi lời tâm sự những ngày cận Tết 2015

      Cái Tết Á đông nơi xứ Tây thật là đìu hiu, vì lạc vào thời tiết mùa đông; ngoài trời tuyết vẫn rơi đều như mọi hôm. Còn vài ngày nữa sang năm mới mà tôi vẫn nghe lòng trống trải lạ thường, không còn nao nức như những ngày còn thơ. Có lần về thăm lại quê hương cảm giác nầy vẫn ngự trị trong tôi ,kể từ khi có cuộc đổi đời kể từ 1975. Tôi vẫn còn đang mơ những ngày tốt đẹp cho đất nước  được bình yên và hạnh phúc. Cái bình yên thì đã có nhưng cái hạnh phúc tôi hằng mong đợi là được học hành tốt, cuộc sống được no ấm trên quê hương tôi thì lại không , nhưng cảnh loạn ly thì cứ chập chồng từng tháng, từng năm đè nặng lên người tôi,khi mới bắt đầu trưởng thành cho đến mãi bây giờ : xét lý lý lịch tốt cho thi cử, cho nghề nghiệp, đánh  tư sản, chính sách kinh tế mới,mọi người tìm đường vượt biên v.v...
      Đã bao cái Tết đã đi qua đời tôi trên xứ người như khơi dậy sự nhức nhối trong tôi một cách êm ái và khổ đau của kiếp lưu vong -Kiếp lưu vong tự nguyện-, tôi không còn cách chọn lựa nào khác ,vả lại nếu tôi có ở lại quê hương, tôi vẫn bơ vơ, lạc lõng và mất tự do trên chính quê hương của mình. Không mảnh bằng, lý lịch xấu thì không có chỗ chen chân để có một cái nghề để nuôi sống bản thân nên đành phải rời bỏ  quê hương; dầu gì đi nữa có lỡ thất nghiệp , bịnh hoạn thì cũng có tấm lòng nhân đạo của chính phủ xứ người giang tay giúp đỡ, ở quê hương tôi thì không,những việc ấy,'' ai chết nấy chịu'', những khoản trợ cấp của nhà nước Việt nam chỉ để dành phần cho thành phần gọi là - cách mạng của giới cầm quyền và ngay cả đám Tư Bản đỏ một cái tên mới thoát thai từ trong giới lãnh đạo ra ngoài làm ăn với cái gọi là '' kinh tế thị trường'' mà ra nhưng thực chất là '' kinh tế bao cấp của nhà nước'' ,thì khi bị phá sản cũng được nhà nước nâng đỡ.
      Trong cái rủi cũng có được cái may, tôi đã tránh được được nhiều thứ bịnh của xã hội Việt nam hiện nay : lừa đảo, chụp giựt, đầu tư mảnh bằng nghề nghiệp, '' vô cảm với người và xã hội '',''liệt kháng đấu tranh'', không dám giành hạnh phúc, tự do cho xã hội và cá nhân, vô đạo đức với ông bà ,cha mẹ và những người thế cô.
      Nhiều lúc tôi nhìn lại mình có những cái tự hào và những khuyết điểm mà mọi người đều có, rút ra được những gì thiếu sót để hoàn thiện mình thêm. Tôi không ngã theo chiều hướng ý thức hệ đảng phái nào hết, mà thú thực tôi chỉ là người bất tài có gì để mà lên án, đả phá mọi ngừơi;những thứ đó để dành cho những nhà chính trị hay những nhà tư tưởng xã hội làm. Riêng tôi  thì có sao nói vậy ''tự do-tự do tư tưởng- cá nhân'' mà ! không có ai có quyền xâm phạm ở trong một nước dân chủ nơi tôi đang sống mà dầu cho có xâm phạm cũng vẫn không lấy mất và chiếm đoạt được '' tài sản tư duy'' của tôi như ở Việt Nam.
    Thỉnh thoảng tôi mĩm cười với chính tôi khi không lại sinh ra trong cuộc đời mà tôi đâu có quyền chọn lựa lúc tôi mới sinh ra và có những cái duyên đưa đẩy để hình thành con người ,và nhân cách như bây giờ, cái đó người ta gọi là '' số phận của Thượng Đế an bài '' hay '' Nghiệp duyên từ tiền kiếp ''. Nhưng thế nào đi nữa tôi cũng cố gắng sống cho tốt để trọn kiếp người để kiếp sau khỏi phải như bây giờ :ăn học , chọn nghề nghiệp để nuôi sống bản thân, có  vợ con, tiền bạc đảm bảo đời sống khỏi vất vả, như lớp người đi trước ta nối bước theo sau- quán tính đời sống xã hội loài người- mà ta không thể làm khác được. Tôi không phải thầy tu làm theo phật để '' ly da ,cắt ái'' nhưng cũng làm nhẹ mối khỗ đau của kiếp người. Vật chất không thể làm cho mọi người bớt đau khổ chỉ khi nào bớt lòng tham muốn ngoài khả năng của ta và đừng làm hại người khác để làm lợi cho ta mà thôi, nên tôi theo '' chân lý'' nầy có lẽ tôi cũng được hạnh phúc phần nào.
   Năm mới đến mà tôi lại cứ nói chuyện tiêu cực thì thật lá xúi quẩy cho cả năm, nhưng tôi nói ra đây để mọi người suy gẫm cho những gì có thể mọi người đều có nhưng không tiện nói ra thôi. Nói để an ủi lòng mình và để được mọi người thông cảm '' ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau'' mà! Chúc mọi người hưởng được cái Tết an lành .

                                                                                                                                Nguyễn Lộc

Hồn thu

Tình nghe sóng vỗ đêm ngày,
Hai tay ôm ấp những chiều hoang vu.
Tiếng lòng gõ nhịp xa mù,
Còn in bóng dáng hồn thu bên trời.
                                             
                                   Nguyễn Lộc


Feb 1,2015

Hư hao

Tôi về ôm cõi hư hao,
Lặng nghe đời vỡ bên hàng giậu thưa.
Trăm năm những mối duyên hờ !
Tình theo gió cuốn dật dờ phố Tây.

                                   Nguyễn Lộc

Feb 1, 2015

Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

''Chúc xuân nầy, tôi nhớ xuân xưa''

Tiếng pháo đì đùng nhớ Tết xưa
Đình chùa  tụng niệm vọng lơ thơ
Hương trầm thơm ngát lung linh toả
Kinh kệ râm ran phưỡn phất đưa
Cầu an bá tánh thôi hờn oán
Chúc phúc điều lành thoả ước mơ
Tình nghĩa cháu con tròn  đạo hiếu
Xuân nầy xuân tới vạn niềm thơ.

                                         Nguyễn Lộc

January 31,2015

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Xuân ly loạn

  ''Xuân hỡi ! ta nào để ý đâu,
   Tết đi rồi đến cũng thêm sầu"
   Nước non ly loạn thời tham nhũng,
   dân chúng lầm than thế giết nhau.
  ''Tự do"bàn luận,người  ừ hử !!?
  "Độc lập"giải trình,kẻ Cống cao !! ?
   Văn hoá yếu hèn thêm tủi nhục,
   Đầu năm, lời chúc cũng hư hao.

                                            Nguyễn Lộc

     January 29,2015

Nhớ Mùa Xuân Quang Trung

   Thấp thoáng xuân về ở trời đông,
   Nàng hoa tươi tắn đẹp vô ngần.
   Nhạc mừng Tết đến cho dân tộc,
   Thơ mở hồn ra  chúc non sông...
   Cháu con nhớ  đến nền luân lý,
   Dân Việt chớ quên thuở chiến công ;
   Nô lệ nghìn năm mong đuổi giặc,
  Quang Trung rạng rỡ giống Tiên Rồng.

                                           Lộc Nguyễn

   January 29,2015

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Xuân buồn !

Xuân về hờ hững cảnh trời đông,
Tết đến thẹn thùng với núi sông.
Người nhớ quê hương sầu đất khách,
Kẻ trông viễn xứ hận bên lòng.
Lớp lớp theo nhau lời réo gọi,
Hàng hàng nối tiếp bước lưu vong.
Ai làm chia cắt tình dân tộc,
Hoa lá héo tàn bởi đợi mong.

                                   Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

Từ em

 Từ em tôi nở nụ cười
 Từ em tôi mở cuộc đời bao dung
 Từ em tôi mãi ngập ngừng
 Từ em câu nói ngại ngùng thương em
 Từ em tôi lướt qua thềm
 Từ em thuở ấy tôi mềm gió sương.


                                  Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

Hoàng Sa

Hoàng sa ơi hởi ! hoàng sa
Nước non còn đó sao mà bỏ đi.
Ai làm nông nổi thế nầy ?
Cũng vì hậu thế sa lầy lợi danh.
Tổ tiên Việt quốc cam đành...
Thương đàn con trẻ ngoảnh nhìn về đâu...! ?
Biển khơi gợn sóng âu sầu,
Oan hồn tử sĩ lâu lâu nhắc thầm.


                             Nguyễn Lộc