Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Mông lung ngày về !


       Thu ơi ! trở lại...
       Vàng cây nắng gội
       Hiu hiu gió thoảng lòng xa khuất ngàn

       Ngày đi chút mộng quan san
       Thời gian bôi xoá...
       Tuổi đời đã mất hồn lan man về...

       Quê hương còn mảnh tình quê
       Vườn xoài mận ổi
       Đêm đêm vui với trăng thề bên nhau

       Tiếng hò vang xa
       Mái chèo khơi động hồn ta
       Rù rì...rủ rỉ...!
       Hẹn hò theo nhịp hoà ca côn trùng

       Ngày về sao quá mông lung
       Tình ơi ! đất nước! sao dừng chốn đây ?

               
                                      Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Còn trơ đó ngàn năm dài trôi giạt !



       Người Việt khắp chốn
       Như gà con xa mẹ kéo nhau đi
       Lạc mất dấu nơi chôn nhau cắt rốn
       Nước mắt nhỏ xuống..!
       Hãy khóc lên đi ! giọt nước mắt phân kỳ
       Những chặng đường của đớn đau lịch sử

       Từ buổi ấu thơ... ngày xa xưa ấy
       Từng đêm về nghe bom nổ thịt rơi
       Hãy khóc lên đi ! đời nô vong lầm lỡ
       Sự nghèo đói đã làm ngưng nhịp thở
       Sự tham lam làm tan nát triệu trái tim

       Sao qua ác mộng khóc thâu đêm
       Lại vẫn phải cúi đầu lùi quá khứ

       Có phải chăng những cơn đau chưa thoả
       Quay tìm về mảnh vụn của tâm hồn
       Đã gẫy nát từ ngày chinh chiến cũ
       Vết thời gian còn ẩn hiện đâu đây

       Đường phân ranh dân tộc cuối chân mây
       Còn trơ đó ngàn năm dài trôi giạt!

                                        
                                        Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Vườn xưa thấp thoáng...


         Mưa rơi !... rơi...
         Lon ton ! máng xối sau nhà
         Gió mơn nụ nở
         Vườn chiều dịu mát hương hoa

          Vài cành khô gẫy
          Lác đác nằm trên vũng lầy
          Chuồn chuồn bay nhảy...
          Bàn tay chộp bắt những ngày ấu thơ

          Bướm vàng lấp lánh bên bờ
          Là đà cao thấp như vừa hôm qua
          Em say sưa mộng xa xa
          Bỏ quên vạt nắng trong tà áo bay

          Anh đi bỏ lại hoa cài
          Mang theo làn tóc những ngày có nhau.

                                            
                                                   Nguyễn Lộc

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Hờ hững


         Mùa thu thương nhớ
         Lá rụng bên song
         Một trái tim hồng
         Ra đi biền biệt

         Nắng chiều tà vương áo em ngày ấy
         Nét yêu kiều lộng lẫy dáng kiêu sa
         Gót hồng ơi! sao không chút gọi là...
         Dừng giây lát cho anh tròn câu nói...!

                                               Nguyễn Lộc

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Tình gửi về nơi...



          Em vẫn lặng yên
          Anh buồn xa xứ
          Ngày chết trong tim
          Dặm trường lữ thứ

          Ước mơ xưa in trời trong mây trắng
          Cánh chim bay loang loáng bóng ai hoài
          Làn khói toả bên nhà ai nhả sợi
          Kết tơ mành cho tình gửi về nơi...


                                         Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Hơi thở vô ưu


      Bàn chân nhẹ bước
      Hơi thở dài ngắn miên man      
      Tâm hành phát khởi
      Mĩm cười bóng dáng ngàn năm quay về

      Ra đi từ độ trăng thề
      Bản lai diện mục bốn bề lặng yên
      Bỗng đâu gió nghiệp thổi lên
      Sóng vô minh vỗ chông chênh thuyền đời

      Trăm năm ảo ảnh
      Trong ta vạn vật ưu phiền
      Lợi danh đã thấm
      Một thời mộng tưởng đảo điên
      Hồn quay bến giác
      Khơi lòng son trẻ lời nguyện thuở xưa

      Vô ưu hoa nở đúng mùa
      Trăm năm chào đón tâm từ chúng sanh
      Tiếng bụt gõ nhịp an lành
      Vào ra hơi thở lung linh ánh vàng


                                       Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Giọt lệ luân hồi



        Vui buồn nơi cõi chiêm bao
        Nghìn sau giọt lệ lao đao luân hồi
        Nghiệp đời như chiếc lá bay
        Theo làn gió cuốn loay xoay lưng đồi
        Lăn dài theo tháng năm trôi
        Sơ sinh chộp mắt da mồi tóc sương
        Ô hay ! nghiệp chướng khôn lường
        Khóc thương ảo não đêm trường quạnh hiu
        Mơ màng vực thẳm lều bều
        Còn nghe giọng nói những điều hoang sơ
        Đêm hồng xao xuyến tuổi thơ
        Nay còn đâu nữa hững hờ nhạt phai
        Đường về nguồn cội an bài
        Đâu đây âm khí chảy dài châu thân.


                                               Nguyễn Lộc

Lời chào...



          Xin chào thần chết
          Ta xin kết bạn với người
          Song hành dâu bể
          Buồn vui những lúc rối bời có nhau

          Từng ngày tiếp nối
          Nắng lên sương xuống cõi đời
          Từng người lặng lẽ
          Giã từ những chuyến tàu dời quê hương

          Hơi ấm đất mẹ
          Cho ta trọn vẹn tình thương
          Trăm năm mở lối
          Thênh thang nhẹ bước vô thường mênh mông

          Xin chào nghiệp chướng long đong
          Xin chào nhân thế còn mong tình ngừơi
          Xin chào tịch diệt muôn nơi
          Nụ cười Bồ Tát còn khơi hoa đời


                                           Nguyễn Lộc


                                          

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Cô bé đáng yêu !


          Nầy cô bé có nụ cười duyên dáng
          Làn môi xinh hồng thắm toả ước mơ
          Nét yêu kiều ánh mắt đượm tình thơ
          Dòng tóc rối nhẹ bay trong nắng hạ

          Nầy cô bé mang ước mơ nơi xứ lạ
          Bước vào đời em chẳng ngại gian truân
          Ngước nhìn người với đôi mắt long lanh
          Đem nắng ấm xua tan hồn giá lạnh

          Nầy cô bé cô gái quê Nước Việt
          Đem thật thà thay tính nết điêu ngoa
          Tạ ơn đời bằng ngữ điệu dân ca
          Nét hồn nhiên còn giữ trên má phấn

          Nầy cô bé có phải chăng nguồn sống
          Tiếng vỗ về từ tiền kiếp xa xôi
          Mang tình thương,hạnh phúc đến cho người
          Trái tim đỏ còn thắm hồn Việt Quốc


                                                  Nguyễn Lộc

Một chút tâm tình đời lưu lạc


        Cô đơn vẫy gọi
        Bao nhiêu lần ngồi đếm tuổi xuân qua
        Lời hẹn ước với lòng nay bỏ dở
        Trên đường đời bao nhiêu lần gặp gỡ
        Vẫy tay chào mà chẳng nhớ gì nhau

        Đam mê giã từ
        Tháng đuổi theo năm lăn dài vô tận
        Ta thấy mình mệt mỏi giữa thiên thu
        Ánh nắng tàn trên những ngọn cây khô
        Vướng chút buồn theo mối tình lận đận

        Rời bỏ quê hương
        Hè năm ấy lên đường xa mái ấm
        Có bướm vàng bay lượn giã biệt người
        Ngơ ngát lạ phương trời lòng hiu hắt
        Nhớ con đường màu tim tím khói bay

        Đời lưu lạc
        Thôi cũng đành một chút đời vui
        Ngày hai buổi con đường mòn quen lối
        Cuộc sống hiền hoà với bao nhiêu tiếng nói
        Để lòng mình còn chảy mạch xuân tươi


                                                Nguyễn Lộc