Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011



            kiếp công nhân

Cái kiếp công nhân ở nước ngoài,
Trời cho khoẻ mạnh để làm hay !
Nghênh ngang họng lớn khinh đời sống
Bệnh hoạn có ngày cũng trắng tay.

                                  Nguyễn lộc

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011



       Cánh phượng tàn

Đã mất về đâu hởi tuổi thơ !
Sao ta xa cách mãi đôi bờ.
Tuổi già thầm lặng từ đâu lại,
Rõ mặt âm hồn lỡn vỡn chưa !

Có những giấc mơ bóng yêu kiều,
Mà hồn thắm thiết nỗi cô liêu.
Bước chân ai đó bên thềm vắng,
Gõ nhịp xa xưa chiều lại chiều .

Còn đây cánh phượng nằm trong vở,
Trường cũ tình xưa chưa xoá mờ.
Mực tím còn vương theo năm tháng,
Nhắc ngày xưa ấy đến bao giờ... ?
                                     Nguyễn lộc 


        Hãy để tôi...

Hãy để tôi lặng nhìn,
Một lần cuối điêu linh.
Đời người thôi lỡ dại,
Tìm thấy lại chính mình.

Hãy để tôi tôn thờ,
Một thần tượng bơ vơ.
Bên đồi cao vực thẳm,
Cúi xuống nhìn hư vô.

Hãy để tôi chán chường,
Lòng ích kỷ nhỏ nhen;
Tham lam và đố kỵ
Cuộc sống với đỏ đen.

Hãy để tôi yêu em,
Tình yêu không vụ lợi.
Trên bờ môi tươi thắm,
Miệng luôn mĩm nụ cười.

Hãy để tôi lang thang,
Quán sinh tử phai tàn.
Cho niềm vui cao vút,
Loé lên ánh đạo vàng.

Hãy để tôi bé nhỏ,
Thu lại thở ngây thơ.
Tâm đơn sơ trong trắng,
Thương về cội nguồn xưa.

                       Nguyễn lộc

         

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011



       Chiều xuân ấy

Hoa chiều xuân chợt thắm,
Bước chân ai qua thềm.
Mắt tìm người xa vắng,
Tim rộn giữa nắng êm.

Xôn xao nơi quán nhỏ,
Mười mấy năm qua mau;
Vẫn nụ cười thưở đó,
Nghiêng mái tóc bạc màu.

Em chờ anh chiều nay,
Gọi hồn về thương nhớ;
Người tình vào một thưở,
Nắng hồng với ước mơ.

Em còn anh ngày ấy,
Thời yêu anh thơ ngây.
Anh còn em chiều ấy,
Mây tím mãi bay bay.

Em ơi ! hãy cùng anh,
Đón xuân trong yên lành.
Những buồn vui nắng rọi,
Thắm lại những ngày xanh.

Anh đã đến bên em,
Lơ thơ đôi mái bạc.
Chim trên cành ca hát,
Hoà chuyện hai đứa mình.
Dĩ vãng không mờ xoá,
Cuộc tình em với anh .

                    Nguyễn lộc


       Mưa mùa hạ

Mưa rơi đầu mùa hạ.
Lóp ngóp xoi lối mòn,
Dòng chảy dài trôi lá.
Trời giăng sầu tuôn nhanh.

Người em, thuở ân tình ! 
Trên đường ta hò hẹn;
Nước thấm ướt đôi mình,
Miệng em cười e thẹn.

Hai tay che người ấm !
Anh nghiêng đầu tránh sang,
Lén nhìn giọt lấm tấm;
Suối mắt vào lòng anh.

Mưa rơi còn rơi hoài,
Một đời luôn trôi nổi.
Người em hằng mong đợi,
Dạ riêng buồn ai hay !

Rơi rơi ! khắp nẻo đường,
Xứ xa trên ngõ vắng.
Phút giây trôi chậm chậm,
Ru tình vào mênh mông.
Hình bóng chiều hạ ấy,
Chợt nghe hồn bên song.

                     Nguyễn lộc


Bồ câu trắng xoá,
Bay khắp nẻo đời;
Trên quê hương tôi !
            
             Nguyễn lộc


Những cánh hoa vùi,
Xé nát hồn đời.
Nụ cười hả hơi !

             Nguyễn lộc


Tâm hồn xót xa
 Đau nhức bên trời
Việt Nam thoáng qua !

                Nguyễn lộc


           Lặng lẽ

Cuộc vui nào cũng tàn.
Cuộc tình nào cũng xa.
Trăm năm về một cỏi,
Thanh thản miền cỏ hoa.

                   Nguyễn lộc




         Chờ nhau

Anh đứng bên trời tây,
Nổi nhớ nhung chất ngất;
Tình quê hương tràn đầy.

Em đứng bên trời đông,
Mỗi chiều buồn xa vắng;
Nhớ anh mà chạnh lòng.

Em,anh vẫn chờ nhau,
Tình ta không úa màu.
Dầu phương trời đôi ngã,
Yêu thương đến bạc đầu.

                    Nguyễn lộc