Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011


    

      Tiếng nhạc lòng

Thả hồn theo nhạt nắng,
Tiếng nhạc nào hiu hắt.
Đàn gảy khúc tình trầm,
Người mơ cung điệu lắng.
Thoảng đưa lại chốn xa,
Ánh đọng buồn trong mắt.
Tình cũ đã phôi pha,
Đời còn là trống vắng.

                        Nguyễn lộc

            Tiếng buồn

Trời tây ngã nắng vàng,
Đời lạc chốn đồi hoang.
Mây trắng bay theo gió,
Tình xưa nhớ ngập tràn.
Bao năm dù lỗi hẹn,
Tim thắm vẫn yêu nàng.
Ta lắng nghe hơi thở,
Tiếng buồn gọi miên man.

                    Nguyễn Lộc




            Thu tàn

Gió cuốn thả chiều hoang,
Bến mơ ngập lá vàng.
Mây giăng sầu xứ lạ,
Hồn gảy khúc xưa tan.
Thương một đời xuân thắm,
Nhớ hoa sắc thu tàn.
Xa rồi thồi mộng ước,
Tình cũ vẫn còn mang.

                        Nguyễn lộc



            Cô đơn

Cô đơn ở chốn xa,
Trái đất cũng như ta.
Trôi mãi phương trời thẳm.
Lang thang chẳng có nhà.
Cuộc đời là uyển mộng,
Thân xác tựa mây qua.
Hiện hữu nào còn đọng,
Ẩn tàng một kiếp hoa.

                    Nguyễn Lộc

                     


          Vô thường

Thời gian vẫn lướt qua,
Hạnh phúc mãi phôi pha.
Vạn hữu rồi tan biến,
Tình yêu cũng xót xa.
Tử sinh hằng biến chuyển,
Được mất chẳng bao là.
Cuộc sống luôn dời đổi,
Như làn gió thoảng qua.

                    Nguyễn lộc

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011



          Nhớ chiến sĩ VNCH

Giọt nước rơi đều tiếng nỉ non,
Mưa khơi niềm nhớ nợ xưa còn.
Bao năm tranh đấu cho dân tộc,
Mấy thuở tung hoành cứu nước non.
Chiến sĩ xả thân vì Tổ quốc,
Nhân dân ghi nhớ nghĩa vuông tròn.
Hồn thiêng ngóng đợi người hào kiệt,
Giòng giống Tiên Rồng dạ sắt son .

                                    Nguyễn lộc


                    Luân hồi

Dây oan cột chặt những lo phiền,
Rượu gái cờ bài tạo nghiệp duyên.
Trốn tránh cuộc đời,đời vẫn đến,
Nhìn ta mặt trái,mặt kia phiền.
Tinh thần nhẹ bước đường danh lợi,
Vật chất nặng người chốn Phật Tiên.
Đời sống con người là giả tạm,
Ngàn năm chuyển tiếp với nhân duyên.

                                         Nguyễn lộc


                    Mơ hoa

Kiếp xưa ta ở nơi đâu?
Vô thường giữ cỏi nhiệm mầu hư không.
Pháp thân muôn thuở ngược dòng,
Sông hồ rồi cũng hoá vầng mây trôi.
Ta đi trả nghiệp tơ trời,
Chiều hoang lặng ngắm mưa rơi trên ngàn.
Ai đi nhặt lá thu tàn,
Riêng ta góp nhặt tuổi vàng trăng sao.
Suối reo róc rách trên cao,
Phiêu bồng một thuở ngày nào còn mơ.
Em về gõ nhịp cung tơ,
Dịu dàng nhẹ bước khơi thơ cuộc đời.
Luân hồi còn mãi chơi vơi,
Lang thang hồ thỉ muôn nơi gọi hồn.
Nghìn thu còn vọng đầu non,
Trăm năm cuộn chảy véo von sóng tình.

                                          Nguyễn lộc




                 Sóng tình

Ai đi còn đọng bóng người,
Chốn xa thương nhớ bên trời quạnh hiu,
Gió buồn đưa lối mây chiều,
Phiêu phiêu nơi chốn tịch liêu tâm hồn.
Trăng về treo giữa đầu non,
Hôn lên nỗi nhớ chon von núi đồi.
Suối reo hoang lạnh chơi vơi,
Sóng tình sao ngự đất trời hư không ?

                                       Nguyễn lộc


        Ngụ ngôn hạt cát

Có hạt cát rong chơi đây đó,
Ngày tháng bay theo gió viễn du.
Qua miền hoang lạnh sương mù,
Nhớ về nguồn cội giọt sầu tuôn sa !

Ngàn năm trước cát là núi đá,
Vết thăng trầm rời rã xác thân.
Trôi lăn mang kiếp phong trần,
Bay qua những chốn bềnh bồng đảo điên.

Nhìn núi đá niềm riêng đau xót,
Cảm thấy mình bé nhỏ cuộc đời.
Nỗi buồn vây kín bầu trời,
Bâng khuâng tự hỏi luân hồi làm chi !

Núi đá đứng sầu bi mơ ước,
Mong sao là cát lượn như tơ;
Bay bay mộng mị lững lờ,
Quên đi ngày tháng trông chờ hoá thân.

Cát quán chiếu lâu dần chợt ngộ,
Thân nhỏ nhoi tâm vốn tự do.
Lớn chi mà đứng ngơ ngơ,
Một mình một cỏi bơ vơ trong đời.

                                   Nguyễn lộc