Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011



           Thương Đất Việt

Hiu hắt gió đông chạnh cỏi lòng,
Quê nghèo đói rét cảnh trời dông.
Thương về xứ Việt thêm đau xót,
Khóc nhớ quê hương mãi ngược dòng.
Đất mất nhà tan ai gây tội,
Nước lìa tâm thẹn cảnh lưu vong.
Tổ tiên dựng nước ân thù trả,
Con cháu Tiên Rồng tủi núi sông.

                                     Nguyễn Lộc


Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011



        Bước chân chiều vàng

Óng ánh chiều vàng nhẹ tiếng tơ,
Dịu dàng làn tóc gió ru hờ !
Chàng trai ngớ ngẫn lê chân bước,
Dáng nhỏ thẹn thùng dõi mắt thơ.
Áo trắng mơn man theo nhịp thở,
Tim hồng ôm ấp tới người mơ.
Người ơi! có biết lòng ta nhớ ?
Mỗi độ chiều rơi mỗi đợi chờ.

                                 Nguyễn lộc


             Ước mơ

Chờ đợi một ước mơ,
Hương hoà bình thơm ngát;
Quay về với tuổi thơ.

Những cánh diều xa xưa,
Bay bay trên ruộng vắng;
Sợi nắng chiều lưa thưa.

Có em ngồi bên anh,
Hương đồng lúa thơm lành.
Làn tóc nhẹ theo gió,
Đong đưa những ngày xanh.

Có những buổi chiều êm,
Xa xa tiếng vang rền;
Trống trường vừa tan học,
Áo mây trắng bồng bềnh.

Ước mơ thật đơn sơ,
Ngàn năm mãi đợi chờ;
Nước Việt ngày xưa ấy,
Có bóng dáng ngây thơ.

                     Nguyễn lộc


         Mưa rơi !

Mưa rơi ! mưa rơi,
Mây trời tả tơi.
thân đời một bóng,
Tình sầu chơi vơi.

Ta đi giữa trời,
Trên đường phố lạ.
Nghe lòng rời rã,
Trĩu nặng hồn ta.
Dáng em thoáng qua,
Bên trời lặng lẽ;
Ngày tháng phôi pha.

Mưa rơi !Mưa rơi.
Ta buồn ta nhớ,
Bao nhiêu bóng hình
Rọi xuống giấc mơ.

Ơ hay ! ơ hay,
Chiếc lá nào rơi
Thăm thẳm đường đời
Phương trời thương nhớ
Người em hao gầy,
Từng giọt lệ thắm.
Ngàn năm mưa rơi.

                  Nguyễn Lộc


                Karaoke

Người về có nhớ lấy ta !
Ta về ta nhớ giọng ca của người.
Yêu thêm nét thắm xinh tươi,
Nụ cười giữ mãi niềm vui cuộc đời.

Anh với em duyên tơ còn đó ,
Thấy hoa sầu không nở bỏ đi.
Em còn một chút xuân thì,
Anh đây cảm mến ngại gì em chê !

                                   Nguyễn Lộc


                           Mưa

Nghìn trùng em có nhớ tôi?
Mưa bay lất phất nhớ trời quê hương.
Ngồi nơi quán vắng bên đường,
Lắng nghe nhịp nước gọi buồn trào dâng.

                                        Nguyễn lộc
     


              Tuổi thơ

Qua sông vắng,nhớ sông dài,
Đi qua cầu khỉ nhớ hoài tuổi thơ.
Xa xa rặng ổi vàng mơ,
Trái kia nặng trĩu lòng tơ tưởng đào.
Giờ đây đã vắng xa nhau,
Ổi thơm còn biết dạt dào với ai !.

                                  Nguyễn Lộc


                 Mộng ngày về

Giữa hoang vắng,
Tôi mộng trong chiều úa nắng;
Trải hoa vàng nhảy cùng mạ xanh mơn.
Gió dập dìu lay động những chồi non,
Chim bỗng hót líu lo ngày trở lại.

Bên hàng dừa lá còn xô xát mãi,
Tiếng rì rào chào đón buổi hân hoan.
Sau bao năm xa cách chốn non ngàn,
Lúa vẫn trổ,hàng cây cau thẳng tắp.

Chim nhớ ai?chim ca vang cành lá,
Tôi nhớ ai?sao cứ mãi bàng hoàng!
Có tiếng ai như gợi thương gọi nhớ,
Như gọi thầm ngày quay gót cố hương.
Không em ơi ! không còn xa cách nữa,
Yêu cuộc đời yêu luống mạ xanh tươi.
Có trăng rằm đùa với lũ trẻ vui,
Em và mẹ sẽ thôi hàng lệ thắm.

                                       Nguyễn lộc

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011



     Biển xưa(Rạch giá)

Chiều xưa ra biển vắng,
Sóng cuộn gió rì rào.
Bầy hải âu tắm mát,
Đùa chơi với nắng đào.

Uốn mình lượn vây quanh,
Hoà điệu múa trên gành.
Vẽ bức tranh tươi thắm,
Khoe duyên biển trong lành.

Thoang thoảng nhẹ quanh ta,
Hiu hiu chiều đã tà.
Tôi đi quanh biển hát !
Và cất giọng hoà ca.

Gió dịu dàng êm ái,
Dìu nhẹ mái tóc bay.
Hồn lâng lâng như say,
Nhẹ nhàng và trống vắng.

Cảm giác gì sầu lắng,
Hướng về phía chân trời;
Từng đàn chim về tổ,
Bay khắp nẻo quê tôi.

Nhưng giờ đây nuối tiếc,
Biển mộng đã xa rồi.
Không còn sóng chơi vơi,
Đùa vui trên bờ đá.

Biển xưa đang đắm mình,
Quanh bờ rào hiu quạnh;
Nhà lầu và quán xá,
Chen lẫn hàng cây xanh.

Không còn những ngày thanh,
Ánh nắng vàng toả sáng
Trên bầu trời dịu mát
Của một ngày đã xa.
      
                            Nguyễn lộc
                   

                   



                     Vớ vẩn!

Ta đi trong nắng !
Ta đi trong gió !

Gió ru hồn trong giấc mộng yêu thương.

Ô hay ! trong cỏi vô thường,
Sao còn đắm đuối cội nguồn vô minh ?

Gió bay bay nhẹ an lành,
Lòng ta bay nhẹ vây quanh nổi buồn.

                                         Nguyễn lộc