Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Ngộ nhận 2


      Thuyền nàng về bến giác,
      Cho ta nhắn đôi lời,
      Nghiệp chồng con chưa dứt,
      Ai chứng quả tơi bời...?

                          Nguyễn lộc

Ca dao hại dân hại nước.


          Hoan hô! chính sách độc tài,
          Làm dân đói kém dạn dày nắng mưa.
          Hoan hô! nhà nước hay đùa,
          Lâu lâu đổi mới "sáng mười chiều ba"
          Tài nguyên đảng cứ bán ra,
          Cho quan hưởng lộc tiêu pha hàng ngày.
          Vinh danh nhà nước đại tài,
           Lái thuyền Tổ Quốc ngày ngày vui chơi.
           Ngoại giao thì sẵn lời mời,
           Bốn phương bè bạn rạng ngời dân Nam.
           Kinh tế thì khỏi phải bàn,
           Chỉ cần đổ vốn vào làm kinh doanh.
           Sức người đủ hạng tung hoành,
           Làm ra tiền của rất nhanh cho đời,
           Mảnh quần tấm áo tả tơi;
           Làm thân trâu ngựa vạn đời cũng cam.
           Đời đời thương đảng vinh quang,
           Buôn dân bán nước tiếng vang khắp trời.
           Chừng nào cạn kiệt sức người,
           Gom tiền cuốn gói về nơi thiên đàng
           (Xã Hội Chủ Nghĩa vinh quang ! )


                                               Nguyễn Lộc
         
          

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

HK


      Nắng sớm mùa xuân !
      Lần trong đôi mắt
      Giọt sầu ly hương !

                         Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Ngộ nhận !


             Cơn đau nào tưởng dứt,
             Nghiệp ái sống âm thầm.
             Trốn mình như tỉnh thức,
             Giòng luân hồi trôi lăn... tăn!

                                         Nguyễn Lộc

Nhớ về ba mươi tháng tư 1975


         Ngày giải phóng cho miền bắc nước Việt,
         Ba mươi tháng tư nước mắt đổ hai miền.
         Kẻ reo hò thoát cơn đói triền miên,
         Kẻ cải tạo cho giống tù ốm đói.
         Sự trả thù đã mang hình thức mới,
         Sự nô vong cho chủ nghĩa ngoại lai,
         Cho kẻ bất tài thoả chí làm trai,
         Cho bạo quyền muôn năm lòng khao khát.
         Nhà cao cửa rộng vun bồi lòng rách nát,
         Danh vị tột cùng ngu dốt bởi lòng tham;
         Cho máu xương vẫn chảy đổ tuôn tràn,
         Cho cơn điên xé tan hồn nước Việt,
         Cho luân thường đạo đức sớm tiêu tan,
         Cho thoả chí niềm vui lòng sói lang.
         Ba mươi tháng tư ngày quốc hận,
         Mỗi hạ về còn tiếng khóc biển đông,
         Người phơi thây theo nước cuốn xuôi dòng,
         Người dâng đất bỏ mình nơi xứ lạ,
         Cho chính quyền hả hê lòng xảo trá,
         Hiện nguyên hình là một lũ yêu ma.


                                              Nguyễn Lộc

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Vinh danh !


         Vinh danh chính nghĩa !
         Còn lại gì?
         Ngoài bóng tối, cỏ cây yên lặng,
         Và bọn người theo đóm ăn tàn.
         Vinh danh tự do !
         Cảnh đời cấu xé xác xơ.
         Trang hoàng chế độ,
         Bạo quyền xây tổ nguy nga.
         Vinh danh độc lập,
         Tiếng cười ngạo nghễ sáng loà vong nô.
         Vinh danh dân tộc!
         Chảy tràn nước mắt trên đồng cỏ hoang.
         Ngày nay súng trở về làng,
         Ngày nay ôm bát cơm vàng cao sang,
         Gói trong vết tích điêu tàn;
         Của thời kháng chiến lên đàng đấu tranh.


                                                     Nguyễn Lộc

Thuyền tình.


           Tim hồng hứa hẹn mai sau,
           Báo tình vẫy chết đời vào cơn mơ.
           Nhìn rơi những giọt thu mưa,
           Cho lòng chợt thức như vừa hôm qua.
           Nhẹ nhàng bước cõi Ta bà,
           Dấu chân còn vọng tiếng ta ngại ngùng.
           Thuyền tình lướt sóng mênh mông,
           Chập chờn ảo ảnh tâm không đi,về.


                                             Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Chờ em


       Nắng cháy xém ruộng đồng trơ đất đỏ,
       Vì xa vắng người em sầu mộng nhỏ.
       Bầy cá đen lơ lửng bóng chiều qua,
       Đen như đời dong ruổi xót xa.

       Đường làng nhỏ đón chờ em bước vội,
       Gốc rạ khô cằn lên mùa dế hội,
       Chờ một người sau giấc ngủ triền miên.

       Hạt lúa vàng đã nẩy mầm sống mới,
       Đôi môi hồng gượm cười lên tiếng gọi,
       Dệt cung đàn réo rắc vọng âm vang,
       Như ngày xưa một thuở có em ngoan.

       Cho dòng sông nhỏ niềm vui lên mi mắt;
       Cho hàng cau ngã nghiêng hàng giăng mắc,
       Xoá lòng buồn bao ngày tháng cô liêu,
       Nghe hồn ai rạo rực thiết tha nhiều.

       Trong khung cửa có bóng người thấp thoáng,
       Một mẹ già chờ đón đứa con thơ,
       Chờ em về tưới lại hàng trầu xưa !


                                          Nguyễn Lộc

                                                 

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Chào cô !


          Gặp nhau lại đứng tần ngần,
          Thưa cô cho đứng sát gần lại nhau.
          Cho tôi xin hỏi cô nào,
          Tôi quen cô đã từ bao lâu rồi.
          Ừ! không,câu hỏi lôi thôi,
          Thật là ngớ ngẩn thằng tôi đã già;
          Cho dầu cô dáng tiên nga,
          Lòng tôi cũng lạnh đã qua nhiều lần.
          Chỉ hỏi là để bâng khuâng,
          Lòng tôi rung động tần ngần xa xôi;
          Nhớ về người cũ của tôi,
          Còn trong đôi mắt rạng ngời của cô !

                         
                                               Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Tình thu


         Tình khơi nhốn nháo,
         Nghe đời sống chảy xiết xao.
         Một đời ươm lạnh,
         Ta nghe sóng vỗ rì rào.

         Trái tim rạn vỡ
         Đối hình mắt biếc xanh xao.
         Một ngày tình lỡ,
         Nghìn xưa quay gót lòng nao nao về.

         Trăm năm duyên thề,
         dòng sông cổ độ lê thê.
         Đào nguyên bốn bề,
         Róc rách suối nguồn đê mê.

         Ngó quanh ngó quẩn,
         Rừng mơ thay lá đã lâu.
         Dạo khúc âu sầu,
         Nửa hồn nước chảy qua cầu miên man.


                                                   Nguyễn Lộc