Về già ai cũng muốn tu,
Hoang mang với cõi ngàn thu đang chờ.
Phập phồng lo sợ bâng quơ,
Sợ đau sợ chết bơ vơ tuổi già.
Nghe kinh trí sáng thêm ra
Dối mình trốn tránh nghiệp xa bao đời.
Ngỡ rằng ta tạo phước trời,
Đem tiền bố thí cho đời ta vui.
Sướng khổ chia sẻ ngọt bùi,
Đem tiền hối lộ phật trời lộc ban.
Chuyện gian chuyện dối ta mang,
Ẩn sâu tiền kiếp mấy ngàn năm qua,
Phút chốc chuyển hoá gian tà,
Thành Tiên thành Phật tiếng ta giúp đời.
Đem lời giảng giải đầu môi,
Cho người hiểu biết rằng lời kinh ban.
Đem lòng nhân ái lan nhanh,
Độ người lầm lạc phước lành vô biên.
Lâu lâu nghiệp hiện nhãn tiền,
Tham ăn tham uống lại ghiền sống lâu.
Tham dục bỏn sẻn mong cầu,
Của mình ai đụng ta thù không ưa.
Cái Tôi to tát sức thừa,
Tài cao trí lớn đong đưa ngang trời;
Một lời nói nặng đầu môi,
Ta thời trả đũa ngược xuôi cũng làm.
Gia đình ta được cưu mang,
Ấm thân hưởng lộc ta màng thêm chi;
Cháu con ta cũng khắc ghi,
Nuôi cho ăn học người thì thơm lây.
Về già ta có đủ đầy,
Khỏi lo bịnh hoạn thuốc thầy giúp ta.
Một đời nào có bao xa,
Phước trời cứ hưởng ai mà bỏ đi.
Nguyễn Lộc