Chàng trai nào năm ấy!
Màu tóc ngã sang thu.
Tuyết nhoà trên khung cửa
Trời giăng sầu âm u.
Nay ôm đời lưu lạc,
Nghe nỗi buồn mơn man;
Đã bao tình phai nhạt,
Lòng xuân vẫn ngập tràn.
Con đường xưa quen lối,
Tình nước dâng chơi vơi,
Ta nghe lòng đơn côi;
Quê hương quá xa vời.
Nhớ mái nhà rêu phong,
Cây giăng phủ mịt mùng,
Đàn gà cao ngóng cổ,
Tiếng cục ta cục tác,
Mừng năm mới xuân sang.
Chuồn chuồn bay long lanh
Chim chuyền đùa trên cành
Ánh nắng chiều lấ́p lánh;
Trời thanh bình lên nhanh.
Một mùa xuân chan chứa,
Phảng phất gần đâu đây,
Ta nghe như một thuở,
Không tiếng hờn vương mây.
Nguyễn Lộc
Màu tóc ngã sang thu.
Tuyết nhoà trên khung cửa
Trời giăng sầu âm u.
Nay ôm đời lưu lạc,
Nghe nỗi buồn mơn man;
Đã bao tình phai nhạt,
Lòng xuân vẫn ngập tràn.
Con đường xưa quen lối,
Tình nước dâng chơi vơi,
Ta nghe lòng đơn côi;
Quê hương quá xa vời.
Nhớ mái nhà rêu phong,
Cây giăng phủ mịt mùng,
Đàn gà cao ngóng cổ,
Tiếng cục ta cục tác,
Mừng năm mới xuân sang.
Chuồn chuồn bay long lanh
Chim chuyền đùa trên cành
Ánh nắng chiều lấ́p lánh;
Trời thanh bình lên nhanh.
Một mùa xuân chan chứa,
Phảng phất gần đâu đây,
Ta nghe như một thuở,
Không tiếng hờn vương mây.
Nguyễn Lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét