Lá thở về nguồn chiều phố vắng,
Lang thang nhẹ bước thỏng đời thơ.
Ta đi giữa chốn tình đơn lẻ,
Hồn rớt bên vườn nắng nhẹ thưa;
Hoa nhớ bướm vàng vờn cánh mỏng,
Gió đùa mây trắng thả làn tơ.
Xa xăm lần mắt về phương ấy,
Xao xuyến tim hồng dệt lối xưa.
Nguyễn Lộc