Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011



          Vô thường

Thời gian vẫn lướt qua,
Hạnh phúc mãi phôi pha.
Vạn hữu rồi tan biến,
Tình yêu cũng xót xa.
Tử sinh hằng biến chuyển,
Được mất chẳng bao là.
Cuộc sống luôn dời đổi,
Như làn gió thoảng qua.

                    Nguyễn lộc

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011



          Nhớ chiến sĩ VNCH

Giọt nước rơi đều tiếng nỉ non,
Mưa khơi niềm nhớ nợ xưa còn.
Bao năm tranh đấu cho dân tộc,
Mấy thuở tung hoành cứu nước non.
Chiến sĩ xả thân vì Tổ quốc,
Nhân dân ghi nhớ nghĩa vuông tròn.
Hồn thiêng ngóng đợi người hào kiệt,
Giòng giống Tiên Rồng dạ sắt son .

                                    Nguyễn lộc


                    Luân hồi

Dây oan cột chặt những lo phiền,
Rượu gái cờ bài tạo nghiệp duyên.
Trốn tránh cuộc đời,đời vẫn đến,
Nhìn ta mặt trái,mặt kia phiền.
Tinh thần nhẹ bước đường danh lợi,
Vật chất nặng người chốn Phật Tiên.
Đời sống con người là giả tạm,
Ngàn năm chuyển tiếp với nhân duyên.

                                         Nguyễn lộc


                    Mơ hoa

Kiếp xưa ta ở nơi đâu?
Vô thường giữ cỏi nhiệm mầu hư không.
Pháp thân muôn thuở ngược dòng,
Sông hồ rồi cũng hoá vầng mây trôi.
Ta đi trả nghiệp tơ trời,
Chiều hoang lặng ngắm mưa rơi trên ngàn.
Ai đi nhặt lá thu tàn,
Riêng ta góp nhặt tuổi vàng trăng sao.
Suối reo róc rách trên cao,
Phiêu bồng một thuở ngày nào còn mơ.
Em về gõ nhịp cung tơ,
Dịu dàng nhẹ bước khơi thơ cuộc đời.
Luân hồi còn mãi chơi vơi,
Lang thang hồ thỉ muôn nơi gọi hồn.
Nghìn thu còn vọng đầu non,
Trăm năm cuộn chảy véo von sóng tình.

                                          Nguyễn lộc




                 Sóng tình

Ai đi còn đọng bóng người,
Chốn xa thương nhớ bên trời quạnh hiu,
Gió buồn đưa lối mây chiều,
Phiêu phiêu nơi chốn tịch liêu tâm hồn.
Trăng về treo giữa đầu non,
Hôn lên nỗi nhớ chon von núi đồi.
Suối reo hoang lạnh chơi vơi,
Sóng tình sao ngự đất trời hư không ?

                                       Nguyễn lộc


        Ngụ ngôn hạt cát

Có hạt cát rong chơi đây đó,
Ngày tháng bay theo gió viễn du.
Qua miền hoang lạnh sương mù,
Nhớ về nguồn cội giọt sầu tuôn sa !

Ngàn năm trước cát là núi đá,
Vết thăng trầm rời rã xác thân.
Trôi lăn mang kiếp phong trần,
Bay qua những chốn bềnh bồng đảo điên.

Nhìn núi đá niềm riêng đau xót,
Cảm thấy mình bé nhỏ cuộc đời.
Nỗi buồn vây kín bầu trời,
Bâng khuâng tự hỏi luân hồi làm chi !

Núi đá đứng sầu bi mơ ước,
Mong sao là cát lượn như tơ;
Bay bay mộng mị lững lờ,
Quên đi ngày tháng trông chờ hoá thân.

Cát quán chiếu lâu dần chợt ngộ,
Thân nhỏ nhoi tâm vốn tự do.
Lớn chi mà đứng ngơ ngơ,
Một mình một cỏi bơ vơ trong đời.

                                   Nguyễn lộc

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011



                  Thương thầm

Chiều sương rơi nhẹ bên trời,
Chân hoang lạc bước cỏi đời chơi vơi.
Bao giờ cho thắm môi cười,
Bên song trộm lén nhìn người ngây thơ.
Hạt thương còn đợi còn chờ,
Bóng hình năm cũ nắng trưa hanh vàng.
Ve sầu kêu mãi lời than,
Gọi tình thục nữ dáng ngoan trở về.
Người đi nhớ ánh trăng thề,
Bên hiên thao thức đê mê bóng hồng;
Nghiêng lơi dáng liễu tiên bồng,
Vi vu gió nhẹ quyện dòng tóc bay.
Lang thang phiêu lãng tháng ngày,
Hằng mong trở gót bên người bên hoa.
Trên cành chim hát hoan ca,
Gọi hồn về với tình xa năm nào.

                                       Nguyễn Lộc



             Nhớ người xưa

Thu trước còn đây thắm ý thơ,
Lênh đênh số phận mãi mong chờ.
Em còn rạng rỡ làng quê cũ ?
Anh vẫn u buồn phút tiễn đưa !
Lặng lẽ nhịp chân trên xứ lạ,
Âm thầm nắng xế giữa đời mơ.
Hương xưa giăng khắp trời thương nhớ,
Đau xót tình anh mãi hững hờ.

                                         Nguyễn lộc




           Mùa hè thương nhớ

Mùa hè phượng đỏ thắm trên cành,
Tà áo bay bay cuốn cuốn nhanh.
Từng đoá hoa rơi theo mỗi bước,
Mối tình anh nở với ngày xanh.
Giã từ trường lớp người yêu dấu,
Chưa trọn yêu thương giấc mộng lành.
Em ở nơi nào em có nhớ ?
Những ngày tháng cũ mãi bên anh !

                                       Nguyễn lộc




            Tuổi mộng mơ

Chiếc áo dài xinh tuổi mộng mơ,
Bay bay đường phố nhớ ơ hờ !
Bao năm góc hẹn còn nguyên đó,
Ngày tháng lối về đợi dáng ngơ.
Hoa thắm đong đưa theo làn tóc,
Sóng tình cuồn cuộn chảy lời thơ.
Ve sầu năm ấy vang vang mãi,
Nhạc lắng chiều rơi nhớ dật dờ.

                                Nguyễn lộc