Bài HỊCH TRỨ DANH CỦA Lao Ta nhà văn MỐI CHÚA .
( Mời các bạn thưởng ngoạn mãn nhãn, mãn trí văn phong. Tôi đọc thì thấy khoái ngang ngửa với "Hịch tướng sy"̃ và "Bình ngô đại cáo" ạ. )
HỊCH NGỰ DỤNG VĂN NHÂN
(Mượn lời một liệt tổ có công đầu giữ nước)
Ta từng nghe nói các ngươi là tinh hoa của xã tắc.
Thế mà:
Nay phần lớn trong số các ngươi ngồi nhìn giặc thò một chân vào nhà mà không dám ho he, thân chịu quốc sỉ mà mà không biết thẹn.
Làm kẻ sỹ từng ngậm đến bút lông mèo, bổng lộc tổ tiên ban cho không bạc, sao thấy điều khốn nạn mà không biết tức; nghe tiếng vỗ tay chào mừng kẻ thù mà không biết căm, đã thế lại còn hùa theo.
Rồi kia, có kẻ lấy việc cặm cụi viết những điều bợ đỡ, nịnh thần, chỉ cốt làm vui cho những cái tai lừa mà quên nỗi lầm than bá tính; lại có kẻ lấy việc đánh bóng hồ sơ, khom lưng uốn gối cầu xin được ban thưởng, coi việc làm đó là thức thời; có kẻ chỉ biết chăm chăm xây cất biệt thự, biệt phủ để thỏa thói khoe của làm oai với thiên hạ; có kẻ tính đường câu kết với bọn lang sói, kéo bè kéo cánh thành những nhóm lợi ích hậu thuẫn Luật Đặc khu chỉ với mục đích thổi giá bất động sản, nhằm vơ vét tiền bạc về mình mà quên việc đó nguy hiểm cho trăm họ; có kẻ ham trò hội thảo, hội nghị biểu diễn lập trường, nghĩ một đằng, nói một nẻo, đổi trắng thay đen, thổi những kẻ bất tài vô hạnh lên tận mây xanh mà bê trễ việc tu thân tích đức để làm người cho ra con người.
Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì các ngươi làm thế nào? Liệu những trang văn tụng ca, những luận án ăn cắp, những tham luận dối trá, những thẻ đỏ thẻ vàng, những bằng rởm bằng giả, những giấy khen huân chương của các ngươi có đuổi được bọn lang sói Đại Hán?
Nay ta bảo cho các ngươi biết:
Đất đai, trời biển, sông núi tươi đẹp là của hương hỏa tổ tiên để lại cho toàn bộ con dân Việt chứ chẳng cho riêng đứa nào. Tất cả chỉ có ngần ấy thôi nên phải cố mà giữ, trước là cho muôn đời con cháu, sau là để non sông này trường tồn cùng trời đất. Muốn có cái ăn thì bảo ban nhau làm lụng, chứ nếu đứa nào bán một tấc một thước cũng là mắc tội phản quốc, phải tru di. Đứa có ăn có học, vì lợi thân, vì bả vinh hoa, vì danh hão mà thấy sai trái cũng cứ ngậm miệng ăn tiền, mưu vinh hoa riêng thì loại đó sống cũng coi như chết rồi.
Vinh, nhục đều do mình, trời xanh im lặng nhưng biết hết, đừng trách là ta không nói trước
-----------------------------------------------------------
P/S: “Ngự dụng văn nhân” (Văn nhân cung đình) là cụm từ hay dùng của Lưu Hiểu Ba, giải Nobel hòa bình năm 2010, tù nhân chính trị của Trung Quốc cho đến khi chết.
Nguồn.https://www.facebook.com/profile.php?id=116094663
( Mời các bạn thưởng ngoạn mãn nhãn, mãn trí văn phong. Tôi đọc thì thấy khoái ngang ngửa với "Hịch tướng sy"̃ và "Bình ngô đại cáo" ạ. )
HỊCH NGỰ DỤNG VĂN NHÂN
(Mượn lời một liệt tổ có công đầu giữ nước)
Ta từng nghe nói các ngươi là tinh hoa của xã tắc.
Thế mà:
Nay phần lớn trong số các ngươi ngồi nhìn giặc thò một chân vào nhà mà không dám ho he, thân chịu quốc sỉ mà mà không biết thẹn.
Làm kẻ sỹ từng ngậm đến bút lông mèo, bổng lộc tổ tiên ban cho không bạc, sao thấy điều khốn nạn mà không biết tức; nghe tiếng vỗ tay chào mừng kẻ thù mà không biết căm, đã thế lại còn hùa theo.
Rồi kia, có kẻ lấy việc cặm cụi viết những điều bợ đỡ, nịnh thần, chỉ cốt làm vui cho những cái tai lừa mà quên nỗi lầm than bá tính; lại có kẻ lấy việc đánh bóng hồ sơ, khom lưng uốn gối cầu xin được ban thưởng, coi việc làm đó là thức thời; có kẻ chỉ biết chăm chăm xây cất biệt thự, biệt phủ để thỏa thói khoe của làm oai với thiên hạ; có kẻ tính đường câu kết với bọn lang sói, kéo bè kéo cánh thành những nhóm lợi ích hậu thuẫn Luật Đặc khu chỉ với mục đích thổi giá bất động sản, nhằm vơ vét tiền bạc về mình mà quên việc đó nguy hiểm cho trăm họ; có kẻ ham trò hội thảo, hội nghị biểu diễn lập trường, nghĩ một đằng, nói một nẻo, đổi trắng thay đen, thổi những kẻ bất tài vô hạnh lên tận mây xanh mà bê trễ việc tu thân tích đức để làm người cho ra con người.
Nếu bất chợt có giặc Mông Thát tràn sang thì các ngươi làm thế nào? Liệu những trang văn tụng ca, những luận án ăn cắp, những tham luận dối trá, những thẻ đỏ thẻ vàng, những bằng rởm bằng giả, những giấy khen huân chương của các ngươi có đuổi được bọn lang sói Đại Hán?
Nay ta bảo cho các ngươi biết:
Đất đai, trời biển, sông núi tươi đẹp là của hương hỏa tổ tiên để lại cho toàn bộ con dân Việt chứ chẳng cho riêng đứa nào. Tất cả chỉ có ngần ấy thôi nên phải cố mà giữ, trước là cho muôn đời con cháu, sau là để non sông này trường tồn cùng trời đất. Muốn có cái ăn thì bảo ban nhau làm lụng, chứ nếu đứa nào bán một tấc một thước cũng là mắc tội phản quốc, phải tru di. Đứa có ăn có học, vì lợi thân, vì bả vinh hoa, vì danh hão mà thấy sai trái cũng cứ ngậm miệng ăn tiền, mưu vinh hoa riêng thì loại đó sống cũng coi như chết rồi.
Vinh, nhục đều do mình, trời xanh im lặng nhưng biết hết, đừng trách là ta không nói trước
-----------------------------------------------------------
P/S: “Ngự dụng văn nhân” (Văn nhân cung đình) là cụm từ hay dùng của Lưu Hiểu Ba, giải Nobel hòa bình năm 2010, tù nhân chính trị của Trung Quốc cho đến khi chết.
Nguồn.https://www.facebook.com/profile.php?id=116094663
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét