Tơ vàng buổi sớm
Long lanh tuyết phủ mái nhà
Lòng nầy mắt ướt
Nhớ em từ độ...cõi xa hiện về
Mây ngàn níu ngã sơn khê
Trời đông buốt giá lê thê tháng ngày
Nửa tỉnh nửa mê
Trăm năm biết có lối về nguyên sơ
Ra đời từ thuở nguồn thơ
Ngàn năm tình tự vẩn vơ phận người
Vô minh một góc bên trời
Vô duyên từ lúc... em rời xa tôi
Hồn treo lơ lửng bầu trời
Những ngày lạnh lẽo mồ côi một mình
Em về nơi chốn tử sinh
Duyên kia còn đọng mối tình ta mang
Biển đông nổi sóng ngút ngàn
Xác thân trinh nữ máu đào còn vương
Nguyễn Lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét