Những khuôn mặt đi qua
Những khuôn mặt còn lại
Loà nhoà như bóng ma
Nhìn người như ngây dại
Mới hôm qua
Còn vui đùa
Trên ngọn cây
Trên sân cỏ
Kẻ giã từ
người biến dạng
Mái đầu xanh
Nay rám bạc
Vẫn chơi trò
Cút bắt
Xô đẩy
Rượt đuổi
Khóc cười
Trượt chân té ngã
Đứng dậy tiếp tục cuộc chơi
Trời đã xế chiều
Hoàng hôn buông xuống
Tiếng gọi nhau ơi ới
Tiếng mẹ
Tiếng cha
Tiếng anh
Tiếng chị
Chờ bữa cơm chiều
Ngày tiếp nối qua đi
Người tiếp nối qua đi
Giã từ cuộc gọi
Giã từ cuộc vui
Trở về với cát bụi hoang sơ
Như ngày nào chưa từng có mặt
Đau khổ
Thù hận
Yêu thương
Cũng tan biến như bọt xà phòng
Trên không mặt trời sắp tắt
Nhường chỗ cho một ngày mới bắt đầu
Đoàn người mới bắt đầu
Cho cuộc hành trình vô định về cõi thiên thu
Nguyễn Lộc