Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011



     Biển xưa(Rạch giá)

Chiều xưa ra biển vắng,
Sóng cuộn gió rì rào.
Bầy hải âu tắm mát,
Đùa chơi với nắng đào.

Uốn mình lượn vây quanh,
Hoà điệu múa trên gành.
Vẽ bức tranh tươi thắm,
Khoe duyên biển trong lành.

Thoang thoảng nhẹ quanh ta,
Hiu hiu chiều đã tà.
Tôi đi quanh biển hát !
Và cất giọng hoà ca.

Gió dịu dàng êm ái,
Dìu nhẹ mái tóc bay.
Hồn lâng lâng như say,
Nhẹ nhàng và trống vắng.

Cảm giác gì sầu lắng,
Hướng về phía chân trời;
Từng đàn chim về tổ,
Bay khắp nẻo quê tôi.

Nhưng giờ đây nuối tiếc,
Biển mộng đã xa rồi.
Không còn sóng chơi vơi,
Đùa vui trên bờ đá.

Biển xưa đang đắm mình,
Quanh bờ rào hiu quạnh;
Nhà lầu và quán xá,
Chen lẫn hàng cây xanh.

Không còn những ngày thanh,
Ánh nắng vàng toả sáng
Trên bầu trời dịu mát
Của một ngày đã xa.
      
                            Nguyễn lộc
                   

                   



                     Vớ vẩn!

Ta đi trong nắng !
Ta đi trong gió !

Gió ru hồn trong giấc mộng yêu thương.

Ô hay ! trong cỏi vô thường,
Sao còn đắm đuối cội nguồn vô minh ?

Gió bay bay nhẹ an lành,
Lòng ta bay nhẹ vây quanh nổi buồn.

                                         Nguyễn lộc





                 Hè về

Hè về lại nhớ đến trường,
Buồn vui thuở nhỏ học đường thân yêu.
Xa xa có vệt nắng chiều,
Hôn lên áo trắng mỹ miều vấn vương.

Giờ đây biền biệt muôn phương,
Nhớ thầy,bạn cũ con đường em đi.
Sắc hoa đỏ thuở phân kỳ,
Ép vào cuối vở tôi ghi đôi lời.

Dòng chữ thắm mãi xinh tươi !
Dìu em nhẹ bước vào đời yêu thương.

                                         Nguyễn lộc



       Xa vắng làng quê

Mùa nầy là mùa nào?
Mười mấy năm qua mau;
Lặng lẽ ngày đưa tháng,
Ta ngỡ như chiêm bao.

Cứ mỗi độ hè về
Tôi thường thăm làng quê,
Tìm hương xưa ngày cũ
Với một thời đam mê.

Bạn cùng tôi hay tìm,
Những hoa lạ ven sông.
Thoang thoảng hương thắm nồng
Của đất mẹ mênh mông.

Nhìn trời xanh bát ngát,
Cánh đồng lúa trĩu bông.
Người người vui gặt hái
Cùng câu hát rộn lòng.

Những chàng trai cô gái,
Điệu hò thắm duyên quê
Trên dòng sông xuôi mái
Với đôi ước nguyện thề.

Thời gian dần trôi qua,
Đất trời cũng phôi pha,
Những người dân quê cũ
Dọn về nơi chốn xa.

Nhìn cảnh vật đìu hiu,
Còn đâu những cánh diều
Bay chập chờn theo gió,
Vẳng xa tiếng chuông chiều.

Những làng quê tan tác,
Từng ngày một đổi thay.
Từng con kênh sầu lắng
Mất hút theo tháng ngày.

Hàng nhà lầu mọc cao,
Trên ruộng đồng san sát.
Rồi có nhớ khi nào,
Chợt nghe buồn man mát!
Từng kỷ niệm xa nhau.
Những mối tình quê cũ,
Hoà vào gạch cát mau.

                Nguyễn lộc


Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011



                      Ý tình

Ý tình nhịp nhàng trôi lăn mãi,
Sóng vui buồn tuôn chảy theo sau.
Cảnh đi cảnh lại ba đào,
Tâm qui xứ Phật lời chào sắc không !

Dục vọng nổi ý mong ước nguyện,
Cảnh cuộc đời chẳng luyến não phiền.
Lửa tình bén tiếng giao duyên,
Vợ chồng kết nối tan miền thanh thiên !

Chẳng biết trước liên miên nghiệp báo,
Sống trăm năm tóc lão bạc đầu.
Vui cùng danh sắc nhiệm mầu,
Khóc than thân xác vào sâu cội nguồn !

Thiên Địa cũng nhu cương nam bắc,
Nẻo trầm luân hoá sắc thành không.
Sá chi cảnh có xuôi dòng,
Nhân duyên kết hợp ý không lối về!

Cỏi vô minh bốn bề chuyển hướng,
Sống dối mình mộng tưởng đời lành.
Cúi đầu cam chịu diệt sinh,
Khổ vui muôn kiếp lệ tình xót xa!
                               
                                 Nguyễn Lộc

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

                   Mơ quê

Nắng rải trời tây ánh chói chan,
Chiều rơi vệt sáng nhớ thôn làng.
Lang thang ruộng lúa nghe chim hót,
Xào xạt vườn cây dạo khúc đàn.
Tiếng võng nhà ai nghe luyến nhớ,
Lời ru đất nước vọng miên man.
Hồn quê có hiểu người con Việt,
Mong mỏi ngày về đẹp nước nam.

                                 Nguyễn lộc

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

          Suối đá bàn Phú quốc

 Chiều rơi nhè nhẹ nắng mong manh,
 Dãy đá uốn quanh suối mát lành.
 Vi vút gió reo trên núi vắng,
 Trôi trôi nước chảy dưới khe gành.
 Vài cô thiếu nữ đùa dòng thác,
 Dăm chú chim bay lượn lá cành.
 Phú quốc non bồng ai biết đến,
 Đá bàn cảnh đẹp thắm ngày xanh.

                                  Nguyễn lộc
                    Cảnh xưa đâu?

Chiều đưa lơ lững bóng hoàng hôn,
Vi vút heo may thổi dập dồn.
Xa vắng bao năm đầu đã bạc,
Lang thang ngày tháng lệ rơi tuôn.
Giàn hoa xưa ấy còn khơi sắc?
Vệt nắng chiều thu nhớ ngập hồn.
Non nước đổi thay,người khuất bóng,
Quê hương lảng vảng mỗi chiều buông.

                                        Nguyễn lộc

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

               Cánh phượng hồng

Có những buổi trưa hè oi ả
Tiếng ve sầu ra rả kêu vang.
Phượng hồng sắc thắm trường làng,
Đàn chim chắp cánh hát ngàn lời thương.

Những quyển vở còn thơm giấy mới,
Trái tim yêu xin gởi bên lòng.
Mỗi năm ba tháng bâng khuâng,
Rót tràn nổi nhớ chờ mong người về.

Người xưa ấy ra đi biền biệt,
Lá thư tình da diết còn đây.
Về đâu má đỏ hây hây ?
Mỏi mòn con mắt càng dầy nổi đau !

Kỷ niệm xưa xin đời góp nhặt,
Giữ dùm ta muôn cánh hoa yêu.
Nhớ cô gái nhỏ mỹ miều,
Với làn mây trắng mỗi chiều nhẹ bay.

                                      Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

                   Mối tình quê

Gió đông thổi vi vu xứ lạnh,
Phương trời xa lòng chạnh nhớ về,
Con đường thắm mối tình quê;
Mênh mông ruộng lúa ,con đê ,cánh diều.

Chìm vào cảnh trời chiều man mác,
Se se lòng tay nắm trong tay.
Loanh quanh vườn trái hiên ngoài,
Mối tình chớm nở,ai chờ ý ai !

Bóng thời gian lướt dài qua cửa,
Người thương ơi em ở nơi đâu ?
Những chiều hoang lạnh úa mầu,
Bâng khuâng gợi nhớ tình đầu trao em !

Con đường đất chân quen mưa nắng,
Cầu khỉ về giăng mắc đong đưa;
Nhẹ bay tóc trán lưa thưa,
Tim anh vẫn giữ người xưa năm nào.

                                       Nguyễn lộc