Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011



                         Tiếng Huế gọi

                          Vườn xuân vẫn nở
                               Những đóa vô thường.
                               Nghìn năm thắm mãi
                               Hương tình rơi buông.

                               Có tiếng xưa vọng.
                               Đàn nhẹ êm mơ,
                               Mênh mông vang động
                               Một trời Huế thơ.

                               Chập chờn nổi nhớ,
                               Thắm đượm duyên quê;
                               Lơ thơ tóc gió,
                               Sóng tình đê mê.

                               Huế xưa còn đây,
                               Người yêu vạn thuở;
                               Má hồng hây hây.
                               Vương theo nhịp thở,
                               Giọng hò ngất ngây.

                               Có phải Huế gọi,
                               Ru hồn chiều nay.

                                        Nguyễn Lộc

                                                        
                                                              


                            Mưa mùa hạ

                          Mưa rơi đầu mùa hạ,
                                Lóp ngóp xoay lối mòn;
                                Dòng chảy dài trôi lá,
                                Trời giăng sầu buông nhanh.
         
                                Người đâu thuở ân tình,
                                Trên đường ta hò hẹn;
                                Nước thắm ướt đôi mình,
                                Miệng em cười e thẹn.

                                Hai tay che người ấm,
                                Anh nghiêng đầu tránh sang;
                                Lén nhìn giọt lấm tấm,
                                Suối mắt vào lòng anh.

                                Mưa rơi còn rơi hoài,
                                Một đời luôn trôi nổi.
                                Người em hằng mong đợi,
                                Dạ riêng buồn ai hay.
                                 
                                Rơi rơi khắp nẻo đường,
                                Xứ xa trên ngõ vắng.
                                Phút giây trôi chầm chậm,
                                Ru tình vào mênh mông.

                                Hình bóng chiều hạ ấy,
                                Chợt nghe hồn bên song .

                                                     Nguyễn Lộc

                                                
                                  

                              


                           Thương Đất Việt

                           Hiu hắt gió đông chạnh cỏi lòng,
                           Quê nghèo đói rét cảnh trời dông.
                           Thương về Xứ Việt thêm đau xót,
                           Khóc nhớ quê hương mãi ngược dòng.
                           Đất mất nhà tan ai gây tội,
                           Nước lìa tâm thẹn cảnh lưu vong.
                           Tổ Tiên dựng nước ân thù trả,
                           Con cháu Tiên Rồng tủi núi sông.

                                                                   Nguyễn Lộc