Ảo tưởng
Tôi đã thấy mặt trời bởi đôi mắt.
Có thật không khi tôi sẽ lìa đời,
Mọi vật thể sẽ đi vào bóng tối;
Ánh mặt trời không có thật trong tôi
Cả thế giới nầy đều là gian dối
Và chính mình cũng lừa đảo với ta.
Thân hiện hữu sẽ tàn theo năm tháng,
Tâm thoát ly khi chuyển cõi ta bà
Người chợt đến chợt đi như xa lạ,
Kiếp phù du sao lại phải quay cuồng?
Sự sợ hãi đói nghèo và bệnh hoạn,
Trò sân khấu vạn loài đầy vọng tưởng.
Ai xuôi khiến cuộc đời luôn vất vưởng,
Nguồn lực nào đã thống trị thế gian?
Nguyên tử tàu ngầm như đồ chơi con trẻ,
Nếu một mai trái đất sẽ điêu tàn.
Nguyễn Lộc