Em qua giòng sông nhỏ,
Chở đầy lòng tả tơi,
Cho chiều thu vàng võ,
Lác đác trời mưa rơi.
Em về nơi phố thị,
Đêm mắt còn trông vời,
Cho lòng anh xa khơi.
Em về nơi xứ lạ,
Có nhớ tình xót xa,
Đời em như gốc rạ,
Làm rướm máu chân ta.
Em có về quê cũ,
Thăm lại vườn rau xanh,
Một mảnh tình mong manh,
Em có còn cất giấu.
Em có còn ngày xưa,
Cho tình anh ôm ấp;
Những ngày buồn héo hắt,
Để hồn chìm cơn mơ.
Nguyễn Lộc