Giấc mơ tàn !
Quạnh quẽ trời đông gió buốt đưa,
Hàng cây trụi lá thấm sương thưa.
Lạnh lùng trôi nổi đời vong quốc,
Hiu hắt nhớ về bóng dáng thơ.
Đường cũ đưa tình sang bến lạ,
Người xưa tìm dấu thuở ban sơ.
Nhặt từng viên sỏi trong tim héo,
Lặng lẽ xây mồ liệm giấc mơ .
Nguyễn Lộc
Nợ tình còn đó
Ngồi đây mà nhớ về đâu,
Người vui duyên mới,người sầu bơ vơ.
Lá rơi rơi mãi ơ hờ !
Một linh hồn nhỏ xuống bờ hoang vu,
Chơi vơi trong cõi sương mù,
Tình xưa còn đó giọt buồn mi ai,
Tương tư một khối u hoài,
Gặp chi ! thuở ấy thân dầy gió sương!
Nguyễn Lộc
Trở giấc
Có gì vương vấn !
Có gì nhớ thương!
Cô đơn trở giấc đêm trường
Lắng nghe nhịp thở nỗi buồn mênh mang.
Hồn hoang theo tháng năm tàn,
Trái tim lạc nhịp giữa ngàn yêu thương.
Nguyễn Lộc
Tình lỡ
Hoa bướm ngày xưa thắm nắng tươi,
Trời hồng theo gót bước chân lơi.
Tóc mây nhè nhẹ vờn theo gió,
Dáng ngọc dịu dàng nhịp phố vui.
Thấp thoáng trong tôi tình vẫy gọi,
Chập chờn ngoài ngõ tiếng ru đời.
Mộng lòng năm tháng theo tình lỡ,
Cứ ngỡ là quên lại nhớ người .
Nguyễn Lộc
Vô đề
Cỏ hoa về với mây ngàn,
Tình ta tan vỡ lỡ làng đôi nơi.
Tiền thân hẹn phút bên trời,
Nhịp lòng nối kết bên người nhớ mong.
Niệm từ vô thỉ ngược dòng,
Nghiệp duyên bào ảnh cho lòng xót xa.
Rong chơi khắp cõi thiên hà,
Gặp nhau giây lát hoá ra bụi trần.
Nguyễn Lộc
Chân dung quan việt cộng.
Ốm đói nhiều năm được béo tròn,
Ăn chơi hưởng thụ miệng voan voan.
Lên xe xuống ngựa nhờ ơn đảng,
Mặc gấm nằm hoa thích món ngon.
Tay súng chân không đi cướp Nước,
Võ mù văn lú khéo tô son.
Lừa dân tộc việt vào tay chệt,
Vững một lòng tham mặc mất còn.
Nguyễn Lộc