Quán Chiếu
Nghe trong ta chim Tầng già ríu rít,
Cánh cửa lòng đóng chặt mãi bao năm;
Giam đời người vào ngục tối âm thầm,
Đòi mở cửa ngự Niết bàn miên viễn.
Có biết đâu cõi đời luôn sinh diệt,
Mộng yêu đương vẫn cứ phải quay cuồng;
Trò đùa vui theo những nhịp vấn vương,
Nghiệp sinh tử lăn dài theo năm tháng.
Duyên chợt đến tình chợt đi nào ai biết?
Dòng luân hồi dịch chuyển bởi vô minh;
Trong đêm tối tiếng thì thầm sinh linh,
Từ tiền kiếp thọ thai muôn nghiệp lực.
Nầy là danh,nầy là lợi, tình chưa dứt,
Còn tạo duyên còn dệt mộng luân hồi;
Còn khổ đau còn thù hận chưa nguôi,
Dây oan trái trả vay không dừng nghỉ.
Mà có thấy ai đâu từ nguyên thuỷ,
Để ta nhìn để ta vọng khổ vui,
Các Pháp đi rồi các pháp trở lui,
Theo nghiệp thức của tâm mà biến hiện.
Nguyễn Lộc