Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011
Mơ hoa
Kiếp xưa ta ở nơi đâu?
Vô thường giữ cỏi nhiệm mầu hư không.
Pháp thân muôn thuở ngược dòng,
Sông hồ rồi cũng hoá vầng mây trôi.
Ta đi trả nghiệp tơ trời,
Chiều hoang lặng ngắm mưa rơi trên ngàn.
Ai đi nhặt lá thu tàn,
Riêng ta góp nhặt tuổi vàng trăng sao.
Suối reo róc rách trên cao,
Phiêu bồng một thuở ngày nào còn mơ.
Em về gõ nhịp cung tơ,
Dịu dàng nhẹ bước khơi thơ cuộc đời.
Luân hồi còn mãi chơi vơi,
Lang thang hồ thỉ muôn nơi gọi hồn.
Nghìn thu còn vọng đầu non,
Trăm năm cuộn chảy véo von sóng tình.
Nguyễn lộc
Ngụ ngôn hạt cát
Có hạt cát rong chơi đây đó,
Ngày tháng bay theo gió viễn du.
Qua miền hoang lạnh sương mù,
Nhớ về nguồn cội giọt sầu tuôn sa !
Ngàn năm trước cát là núi đá,
Vết thăng trầm rời rã xác thân.
Trôi lăn mang kiếp phong trần,
Bay qua những chốn bềnh bồng đảo điên.
Nhìn núi đá niềm riêng đau xót,
Cảm thấy mình bé nhỏ cuộc đời.
Nỗi buồn vây kín bầu trời,
Bâng khuâng tự hỏi luân hồi làm chi !
Núi đá đứng sầu bi mơ ước,
Mong sao là cát lượn như tơ;
Bay bay mộng mị lững lờ,
Quên đi ngày tháng trông chờ hoá thân.
Cát quán chiếu lâu dần chợt ngộ,
Thân nhỏ nhoi tâm vốn tự do.
Lớn chi mà đứng ngơ ngơ,
Một mình một cỏi bơ vơ trong đời.
Nguyễn lộc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)