Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Thương Người Lính cũ !


          Vui gì với nắng tháng tư,
          Sờ lên mái tóc đong đầy hư hao.
          Chiến binh bại trận năm nào,
          Xa lìa tổ quốc dặm ngàn xa xôi.
          Ra đi bỏ lại nụ cười,
          Quê hương binh biến muôn đời khó phai,
          Thương anh thân phận lạc loài,
          Giữ thơm quê mẹ mong ngày đoàn viên.

                                                     Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Mơ màng !


      Mặt trời dệt nắng long bong,
      Trong tâm dệt sóng sắc không lề mề.
      Hai con mắt đượm hồn quê,
      Mơ màng nguồn cội nẻo về nơi đâu ?

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Bỏ lại chiêm bao


        Trăm năm se chỉ rối bời,
        Bên hiên còn dấu chân người xa xưa.
        Một đời ôm mối duyên thơ,
        Bây giờ thắp nến bàn thờ trên cao,
        Ra đi bỏ lại chiêm bao,
        Về nơi gió cát kiếp nào đã qua.

                                          
                                      Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Nghiệp yêu !


        Lời kinh đã ngã về chiều,
        Ta nghe văng vẳng lời yêu dạt dào.
        Sóng tình ngun ngút dâng cao,
        Chập chờn xiêm áo dáng nào năm xưa.

                                                  Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

Tiếc nhớ !


           Người về nơi ấy nhớ gì không?
           Bến cũ chiều khơi sóng ngược dòng
           Lóng lánh mặt trời soi bóng nước,
           Dập dìu hoa tím lượn bên sông.
           Hây hây đôi má bừng ánh đỏ,
           E ấp hai ta ấm cõi lòng.
           Xứ lạ từng mùa đông buốt giá,
           Bâng khuâng tôi tiếc sáo sang sông.

                                               Nguyễn Lộc

Bâng quơ !


           Hoa tím ngày xưa ở trên cao,
           Anh hái cho em từ độ nào.
           Khúc khích em cài lên mái tóc,
           Nhớ hoài tuổi nhỏ mộng trăng sao.

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Đạo đức giả


       Về già ai cũng muốn tu,
       Hoang mang với cõi ngàn thu đang chờ.
       Phập phồng lo sợ bâng quơ,
       Sợ đau sợ chết bơ vơ tuổi già.
       Nghe kinh trí sáng thêm ra
       Dối mình trốn tránh nghiệp xa bao đời.
       Ngỡ rằng ta tạo phước trời,
       Đem tiền bố thí cho đời ta vui.
       Sướng khổ chia sẻ ngọt bùi,
       Đem tiền hối lộ phật trời lộc ban.
       Chuyện gian chuyện dối ta mang,
       Ẩn sâu tiền kiếp mấy ngàn năm qua,
       Phút chốc chuyển hoá gian tà,
       Thành Tiên thành Phật tiếng ta giúp đời.
        Đem lời giảng giải đầu môi,
        Cho người hiểu biết rằng lời kinh ban.
        Đem lòng nhân ái lan nhanh,
        Độ người lầm lạc phước lành vô biên.
        Lâu lâu nghiệp hiện nhãn tiền,
        Tham ăn tham uống lại ghiền sống lâu.
        Tham dục bỏn sẻn mong cầu,
        Của mình ai đụng ta thù không ưa.
        Cái Tôi to tát sức thừa,
        Tài cao trí lớn đong đưa ngang trời;
        Một lời nói nặng đầu môi,
        Ta thời trả đũa ngược xuôi cũng làm.
        Gia đình ta được cưu mang,
        Ấm thân hưởng lộc ta màng thêm chi;
        Cháu con ta cũng khắc ghi,
        Nuôi cho ăn học người thì thơm lây.
        Về già ta có đủ đầy,
        Khỏi lo bịnh hoạn thuốc thầy giúp ta.
        Một đời nào có bao xa,
        Phước trời cứ hưởng ai mà bỏ đi.


                                        Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

Lan man cội nguồn.


         Ngàn thu có nhớ ta không?
         Bản lai diện mục có mong ngày về?
         Vô minh cuồng vọng đê mê ;
         Trò chơi sinh tử còn lê thân vàng.
         Ngõ trên ngõ dưới bàng hoàng,
         Trông chờ khoái cảm ngút ngàn nghiệp duyên;
         Cháu con hưởng đủ căn nguyên,
         Đến ngày nở rộ triền miên khổ sầu.
         Cuộc đời toan tính từ lâu,
         Miếng cơm manh áo ngàn dâu vẫn còn
         Chất đầy cho ấm lồng son,
         Đời con đời cháu hưởng tròn nghiệp quan.
         Tháng ngày mơ tưởng miên man,
         Danh thơm tiếng tốt vang vang trong lòng.
         Vi vu thân ngã theo giòng
         Vô thường dịch chuyển người không có gì,
         Chỉ còn nấm đất vô tri,
         Một mình lặng lẽ hồn đi về nguồn.


                                   Nguyễn Lộc