Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Mùa thu thương nhớ !


         Buồn nghe lá reo
         Xào xạt nhạc khúc êm đềm.
         Tình khơi về nẻo...
         Thu vàng nhẹ lướt bên thềm nhà em.

         Mai về còn nụ cười duyên?
         Lá rơi hiu hắt ngoài hiên đợi chờ!

         Bầu trời đong đưa
         Xam xám vết nhạt lững lờ.
         Lặng nghe chiều vắng-
         Từng năm tháng cũ dật dờ trên cao!

         Ta về nơi cõi trăng sao-
         Nơi kia thuở ấy!
         Dạt dào nghe tiếng tình trao duyên nồng.

         Bao giờ cho hết phiêu bồng?
         Quê hương còn đó,
         Mà sao vết đắng trong lòng đeo mang.
         Bao giờ cho hết lỡ làng,
         Máu hồng xuôi chảy về ngang lưng trời.


                                                  Nguyễn Lộc

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Một lòng thuỷ chung !



         Ta đứng bên trời gọi cố nhân,
         Em ơi ! còn có nhớ anh không?
         Trái tim lỗi hẹn lời thề trước,
         Vết đắng đau thương cánh thiệp hồng.
         Đời trót phiêu lưu lòng sóng vỗ,
         Nghiệp mang nặng trĩu kiếp lưu vong.
         Bao năm giữ vẹn tình non nước,
         Hình bóng người xưa nghĩa chạnh lòng.

            
                                               Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Em ơi! còn có nhớ người năm xưa


       Tiếng kinh ban chiều,
       Đưa lòng về cõi cô liêu.
       Hồn phiêu vạn lý,
       Bay đi từ thuở tiếng yêu đi-về.

       Đời tôi thắm đượm tình quê,
       Ai kia có lỡ bỏ lời thề xưa ?
       Thương em biết mấy cho vừa,
       Hẹn em về chốn đón đưa hôm nào.

       Một giấc chiêm bao,
       Môi hồng chợt thoáng qua mau.
       Má kia bừng sóng,
       Đôi ta ôm chặt thân-lòng có nhau.

       Rã rời riêng một nỗi đau,
       Bên nầy tình vỗ lao đao bên trời.
       Ra đi nguyên vẹn nụ cười,
       Em ơi còn có nhớ người năm xưa.


                                          Nguyễn Lộc

cõi tạm dung



       Ta về rũ áo phong sương,
       Nghe hồn lãng tử còn vương bụi đời.
       Ngày về lâu lắm người ơi;
       Tạm dừng chân đứng xa trời quê hương.
       Cõi tạm dung cũng lẽ thường,
       Ta bà cũng nhớ về nguồn cội xưa.


                                          Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Về nơi ấy !



        Về nơi ấy !
        Có hoa vừa mới nở
        Mắt thơ ngây còn nguyên vẹn nụ cười
        Trời xanh lắm vẫn bát ngát hương đời

        Về nơi ấy !
        Ta còn mãi niềm vui
        Về nơi ấy không ngục tù chướng khí
        Về nơi ấy !
        Có mẹ già lần lữa bóng chiều đưa
        Có tiếng gà văng vẳng theo gió đùa
        Giòng sông nhỏ đã bao mùa tắm giặt
        Về nơi ấy !
        Ta thấy mình thật sống
        Trời quê hương rung động tận đáy tim
        Lúa vẫn trổ và câu hát êm đềm
        Đời no ấm không còn niềm nhung nhớ

        Còn đâu nữa đây nỗi buồn lữ thứ
        Đâu những chiều những bãi cỏ dịu êm
        Làn khói trắng ngoằn ngoèo đợi mùa lên
        Hương rạ khét ngây ngây trên đồng vắng

        Hương hoà bình đã giã từ dạo ấy
        Tháng tư đen đã đánh mất hồn quê !

                      
                                        Nguyễn Lộc                        

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Nhớ trời xa xưa ấy !


       Đất có nhớ đường xưa lối cũ 
       Có hàng dâm bụt lá xanh mơ,
       Hoàng anh buông thả quanh ghế đá,
       Hoa cúc khoe màu dưới nắng trưa.

       Đã hết những chiều thơ gối mộng,
       Chẳng còn ngày tháng chút duyên đưa.

       Mây trời lãng đãng hồn tan tác,
       Từng cánh chim bay gửi gió đùa.

                           
                                       Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Giòng luân hồi nghiệp chướng


          Giòng luân hồi chảy mãi quanh đây,
          Cút bắt trò chơi thế giới nầy;
          Thiện ác đáo đầu quành trở lại,
          Ghét thương ẩn hiện chuyển vơi đầy.
          Ngó lại đời ta dầy nghiệp chướng,
          Nhìn ra người khác sạch trần ai.
          Loanh quanh mấy chốc lìa dương thế,
          Hãy để tâm an phật hiện bày.


                                  Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Trả nghiệp


        Lá nhớ về ai sớm tả tơi ?
        Bay bay lẩn khuất cuối chân trời;
        Phiêu diêu trôi nổỉ ngàn năm trước,
        Tạm lánh dừng đây trọn kiếp người.
        U uẩn dặm đường hờn sáu cõi,
        Hắt hiu chủng tử lượn ba nơi.
        Ta bà,tình hỡi!còn nương náu,
        Trả nghiệp cho đời dứt lệ rơi.


                                  Nguyễn Lộc

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Thoáng Tình xưa



         Lá thở về nguồn chiều phố vắng,
         Lang thang nhẹ bước thỏng đời thơ.
         Ta đi giữa chốn tình đơn lẻ,
         Hồn rớt bên vườn nắng nhẹ thưa;
         Hoa nhớ bướm vàng vờn cánh mỏng,
         Gió đùa mây trắng thả làn tơ.
         Xa xăm lần mắt về phương ấy,
         Xao xuyến tim hồng dệt lối xưa.


                                      Nguyễn Lộc