Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Sinh- Tử đi và về



           Sinh- tử đi và về

Một hạt cát chứa muôn tinh tú,
Xoay xoay dần vũ trụ thênh thang.
Tâm không tự tại thế gian,
Hoá thành vật thể miên man cõi đời.
Sinh ra nào có ai mời,
Chết đi nào biết sẽ dời về đâu.
Hay là vật rã đất nâu,
Tâm còn sợ hãi đêm sâu lạnh lùng.
Tiền chắt bóp gấm nhung châu báu,
Lìa xa đời cho cháu cho con;
Là đem tích góp phước bòn,
Kiếp sau còn đó an toàn mất chi.
Nghĩ lắm lúc đời như mộng mị,
Chết hết rồi suy nghĩ mất công;
Hiện tại còn biết chưa xong,
Huống chi sự chết sầu không ích gì.
Vậy thì ta cứ vui đi,
Thoả lòng tham đắm nhâm nhi cuộc đời.
Đến tuổi già da mồi tóc bạc,
Mắt trông mờ ảo ảo ai đây !
Vì sao thân lại thế nầy,
Ngủ không an giấc vò giày xác khô.
Nằm một chỗ cháu con chẳng thấy,
Thân một mình lẩy bẩy kêu đau;
Mới hay tiền bạc sang giàu,
Đến khi bịnh hoạn tiền nào giúp ta.
Khi đến lúc thân nầy sắp rã,
Tiễn đưa nhau từ giã cõi đời,
Ra đi một mình đơn côi,
Cũng như lúc mới chào đời mình ta.

                                   Nguyễn Lộc

Không có nhận xét nào: