Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

NHỊP YÊU THƯƠNG



                   Nhịp yêu thương

Lá trên cành còn xót mùa thu trước,
Gió từng cơn rít khẽ ở trong tim.
Đông trở lại bầy chim ngừng tiếng hót,
Trời nhạt mầu sương phủ trắng bên hiên.

Có ai đi trên đường xa nhịp bước,
Cho nhắn dùm thuở ấy mộng phiêu du.
Đời lướt lẹ tơ chùng lên phím bậc,
Ru giấc nồng lắng đọng cỏ hoang vu.

Hoa sắc thắm lả lơi theo nắng ấm,
Hương toả bay gọi bướm ở trên ngàn;
Về đây dự buổi hoà ca âm lắng,
Tiễn người đi lầm lỡ một cung đàn.

Nơi đâu đó bóng xưa còn ẩn hiện,
Vũ điệu vui theo nhạc khúc vô thường.
Muôn tà áo chao nghiêng như én liệng,
Ngàn năm còn lưu luyến nhịp yêu thương.

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

PHIÊU BẠT



                           Phiêu bạt
 
Mùa đông về hàng cây lên tiếng thở,
Vọng nguồn xưa đong đưa nhịp thời gian,
Gió cuốn rơi từng chiếc lá phai tàn.
Đời trôi dạt bao năm dài viễn xứ.

Tóc úa màu xua tan thời quá khứ,
Thuở học trò còn lắng đọng trong tim.
Đã qua rồi dịu mát một trời êm,
Ánh nắng chiều còn vương màu khói nhạt.

Mây trắng bay gợi nỗi buồn man mát,
Đất nhớ thầm khi sương phủ hoàng hôn.
bầy nhạn reo nghe xao xuyến trong hồn,
Theo mỗi bước dập dồn trong nhung nhớ.

Con đường mòn dâng người cho sương gió
Cỏ hoang vu thoang thoảng vị yêu thương.
Hương đâu đây lặng lẽ gót đêm trường,
Lòng se sắt từng quãng đời phiêu bạt.

                                         Nguyễn Lộc

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

VÔ NGÃ



                           Vô ngã

Từng chiếc lá trên cành theo gió cuốn,
Mùa đông về nặng trĩu tuyết rơi rơi.
Xưa nơi đâu sao bay ở trên trời,
Trăm năm có lưu luyến gì dương thế.

Ngàn năm trước phiêu bạt đời dâu bể,
Ngàn năm sau duyên kiếp mộng chưa tan.
Hồn đi hoang từ dấu vết phai tàn,
Đang đốt cháy bằng những tia nắng ấm.

Nguồn sống dậy từ làn hơi im vắng,
Dìm khí tan vào nấm mộ thời gian.
Cho bầu trời cháy rụi thành tro tàn,
Cho không khí bặt tin không tiếng nói.

Giam hư không vào hố sâu ngục tối,
Cúi đầu chào dựng thần chết lên ngôi.
Xua tan đi ánh sáng của đất trời,
Cho địa ngục ca vang muôn tội lỗi.

Hoa vẫn nở dập dìu trăm ngàn lối,
Gió vi vu ôm thân xác vô thường.
Đất reo vui luân chuyển khắp bốn phương,
Vùi nhục thể hoá thân vào vạn loại.

Không bản thể không có gì ái ngại,
Không thời gian không ảnh không hình.
Bay bay qua làn hơi ấm vô minh,
Tạo thiên địa cùng con người muôn thuở.

                                          Nguyễn Lộc

HÃY TRẢ LẠI CUỘC SỐNG



                     Hãy trả lại cuộc sống...

Những mảnh đời lang thang không nhà cửa,
Nằm co ro nơi góc phố lề đường.
Họ là ai sao rên xiết đau thương,
Cảnh nghèo đói lời oán than cuộc sống.

Đêm đèn đường hắt ánh vàng ống cống,
Lũ chuột đêm réo gọi lẫn tiếng cười,
Hoà âm vang khao khát da thịt người,
Trò tiêu khiển của những loài thú độc.

Cuộc cách mạng đấu tranh cho dân tộc,
Lót đường đi phụng sự kẻ vong ân.
Lời mị dân sao nghe dễ mềm lòng,
Thương kẻ dại theo những lời đường mật.

Những biểu tượng anh hùng tạo cuộc sống,
Thêm phấn son cho xán lạn huy hoàng;
Màu cờ Nước ngập đỏ ánh sao vàng,
Như gái gọi làm đẹp thêm đỏm dáng.

Cả một Nước là ổ đầy hoan lạc,
Phụng sự đời phụng sự cả Núi Sông.
Thoả ăn chơi bù lại thuở long đong,
Quan hưởng phước bao năm trường thịnh trị

Những bóng ma của cuộc đời phi lý,
Ám ảnh người trù ếm bầy sài lang.
Tiếng kêu oan dưới mộ những lầm than,
Rơi xương máu dựng xây cho chế độ.

Những bóng nghèo của người dân thành phố,
Bức tranh tồi vá víu cảnh giàu sang.
Người lãnh đạo miệng vẫn cứ huênh hoang,
Nước Việt nam xây Thiên đường Cộng sản !

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

TƠ TÌNH



         
                                Tơ Tình

Lạy chúa con trót dại khờ,
Bỗng dưng lại vướng nàng thơ xứ người;
Em còn ở tuổi đôi mươi,
Nụ cười trong sáng lời thương ngọt ngào.

Qua rồi một thuở chiêm bao,
Nhớ nhung tơ tưởng bóng hoa năm nào.

Bây giờ lòng vẫn nao nao,
Dịu dàng sóng mắt tình trao duyên nồng.
Gần em tâm tưởng bâng khuâng,
Ngồi xa phiêu dạt xoay dần mắt đưa.

Chúa ơi con nguyện xin chừa,
Những lần lầm lỡ duyên tơ ai hoài.
Dặn lòng rằng chẳng tình say,
Người xưa còn đọng dấu hài trong con.
Trái tim rướm máu hao mòn,
Bao năm còn vướng vết son dáng huyền.
Con nguyện! vẫn giữ tình duyên,
Lòng thương trong sáng còn nguyên Địa đàng.

Sáng chiều đến lớp âm vang,
Với Anh ngữ lạ râm ran trong đầu.
Chữ thì chẳng ráp thành câu,
Tơ tình thầm nhắc lâu lâu dật dờ;
Cuốn theo những cánh hoa mơ,
Chiều đưa mỗi bước trông chờ bóng ai !

                                        Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

MỘNG TƯỞNG


               Mộng tưởng

Bình minh dậy ánh hồng bừng sáng,
Gió hiu hiu hơi lạnh đầu mùa;
Đông về từ cỏi xa xưa,
Cảnh đưa se sắt lòng mơ quê nhà.

Bao năm tháng rời xa xứ mẹ,
Hồn đi hoang như trẻ không nhà.
Đường mòn mưa nắng thiết tha,
Đất ươm hoa thắm bướm là đà bay.

Dòng đời chảy tóc nay đã bạc,
Những người thân trôi dạt chốn nào.
Lạnh lùng nơi cỏi chiêm bao,
Lơ mơ ẩn hiện lòng nao nao buồn.

Cuộc nhân thế luôn luôn dời đổi,
Bao năm trường rượt đuổi bóng mình.
Ước mong mọi sự an lành,
Mà vô thường cứ hoá mành hư không.

                                    Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011



              Ai dại ? Ai khôn ?

Vật thay đổi luân hồi cút bắt,
Cứ ngỡ rằng ngộ sắc đạo mầu.
Buồn,vui,bịnh, khoẻ thay nhau.
Thiện căn,ác nghiệp lâu lâu qui hồi.

Người quan niệm thân thôi đau yếu,
Là kẻ tu thấu hiểu nhân sinh,
Ngã cao đức rộng tâm linh.
Sinh,già,bịnh, chết còn kinh động người.

Vàng bạc đến lòng vui tham đắm,
Bạn thăm nhà cảm giác gia tăng.
Vật đi vật lại lăng xăng,
Vui buồn lo lắng nói năng ỡm ờ.

Có của quí thì lo gìn giữ,
Sợ mất,còn,thiếu,đủ cho con.
Thủ đoạn gian dối trông mòn,
Dùng mưu chước lấy người khờ thiệt thân.

Lòng tự đắc khôn dâng người giỏi,
Không tu hành nên mới sai lầm,
Nhường đường cho kẻ gian thâm,
Luật rừng muôn kiếp đá văng ngu đần.

Thế mới biết phật dâng đường sáng,
Khuyên người đời thanh thản tâm nhiên.
Xác thân tan rã sớm chiều,
Vật vô sở trụ ai nhiều trí khôn ?

                                        Nguyễn Lộc