Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011



                        Mặc niệm tử sĩ VNCH

                            Lá thu hiu hắt bay đầu ngõ,
                                   Dìu dặt rơi rơi theo nhịp thở;
                            Hoài niệm cố hương vọng nước non,
                            Chập chờn tử sĩ khơi niềm nhớ.
                            Anh hùng một thuở dựng huy hoàng,
                            Danh sử nghìn năm thôi cũng lỡ.
                            Ân nghĩa dân còn nặng nợ mang,
                            Hồn thiêng phưỡn phất vương đây đó.

                                                                    Nguyễn Lộc

           



                         Mơ hồn Việt nữ

                        Em  là gái Huế nguồn suối xưa,
                        Tuôn chảy trăm năm vượt bến bờ.
                        Nước mắt cho hồn non nước thắm,
                        Trinh nữ sáng ngời đẹp xứ thơ.

                        Liễu yếu hương bay trang sử cũ,
                        Tâm hồn cao quí Huyền Trân mơ !
                        Bao hồn thục nữ bao nhiêu thuở,
                        Làm rỡ non sông nước Việt xưa.

                        Cô gái năm nào nơi cố đô,
                        Hoa còn lưu luyến bước chân thơ;
                        Châu Ô châu Rí vào thương nhớ,
                        Anh linh dũng sĩ mãi tôn thờ.

                        Xứ Huế ngàn thu của đất trời,
                        Đêm đêm dãi biếc ánh trăng soi;
                        Lung linh sóng nước thuyền chiêm lướt,
                        Nước mắt tình nhân lạc bến đời.

                        Nét Việt em ngời nơi xứ xa,
                        Bâng khuâng nhớ mãi thuở quan hà;
                        Tiễn đưa một mãnh tình lữ thứ,
                        Đậm dấu chân chiêm ngàn năm qua.

                                                                  Nguyễn Lộc                     
                      


                        Nàng Tiên áo trắng

                   Một vầng mây lãng đãng trôi,
                   Thả hồn về với khoảng trời quê hương.
                   Có hoa có bướm ven đường,
                   Có cô gái nhỏ yêu thương thuở nào.

                   Chiều thu gót nhẹ lao xao,
                   Gió thu hiu hắt dạt vào lối xưa;
                   Người thu nhè nhẹ bâng quơ,
                   Thu lay áo trắng lay bờ mi ngoan.

                   Có chàng bươm bướm bên đàng,
                   Bâng khuâng lặng đứng mơ màng mây bay.

                   Trôi đi những tháng năm dài,
                    Nàng Tiên áo trắng còn hoài trong mơ.

                                                                   Nguyễn Lộc
            


                                   Tâm sự thời đổi mới
       
                     Người nghèo năm đó không còn nữa,
                     Nét dễ thương chân chất thật thà;
                     Đến thời giàu sang tâm đổi khác,
                     Khen trò đời diễn thật tinh ma.

                     Nhớ thời bao cấp ai cũng hiền,
                     Cám ơn chế độ làm đảo điên;
                     Cho người niềm tin vào tính thiện,
                     Vật chất ra ngoài khỏi cỏi Tiên.

                     Lơ lơ láo láo tâm niệm Phật,
                     Để cho bụng đói quên não phiền. 
                     Còn gì nữa đâu danh với lợi,
                     Nhà nước cấp bao nhiêu hưởng bấy nhiêu.

                     Từ đó con người thương yêu lắm,
                     Chén đường chén muối san sẻ nhau.
                     Mọi người giúp đỡ khi đau yếu,
                     Hạt giống thiện tâm nảy mầm mau.  

                     Đến thời mở cửa làm kinh tế,
                     Nhà nước cho dân được tự do;
                     Buôn bán cá nhân thôi nghèo đói,
                     Nhà nước bây giờ đỡ phải lo .

                     Đạo đức con người chóng ra đi,
                     Bon chen danh lợi rất dị kỳ;
                     Người trí thức dùng tiền mua quan chức,
                     Người nông dân bán đất bỏ nhà đi.

                     Hàng xóm láng giềng nhìn xa lạ.
                     (Không áo quần thì hóa ra ma)
                     Tranh nhau tấc đất từng hàng giậu,
                     Mắng nhiếc chửi nhau đến cửa tòa.

                     (Gà nhà bôi mặt đá nhau)
                     Cha mẹ anh em sanh oán thù.
                     Mãnh lực đồng tiền là Tiên Phật,
                     Phạt kẻ nghèo hèn với người ngu.

                     Đàn điếm xa hoa chốn ăn chơi,
                     Đua nhau bắt chước thói đua đòi;
                     Dăm câu Anh ngữ lên mặt khỉ,
                     Mặt mũi uốn cong cứt lộn đầu.

                     Tiền của gắng công thi nhau vét,
                     Cạn kiệt tài nguyên của đất trời;
                     Quan mạnh quan bán người dân khổ,
                     Kẻ giàu tận hưởng thỏa ăn chơi.

                     Người ngu kém tài thi nhau nịnh,
                     Được bổng lộc quan thỏa mộng đời.
                     Tầng lớp Quan trên thi nhau dóc,
                     Tiếng pháo miệng đời nổ khắp nơi.

                     Những kẻ cùng đinh nay được của,
                     Vênh vênh váo váo giống trò vui.
                     Đem tiền đem của mua phước đức,
                     Hãnh diện giàu sang luôn khua môi.

                     Dựng chùa dựng miễu dựng lầu xanh,
                     Rước Quan trên hưởng được phước lành.
                     Cầu trời cho Nước luôn giàu mạnh,
                     Tiền của còn hoài Nước Việt xanh.

                                                                  Nguyễn Lộc
                     

                     


                 

            


                            Chủ nghĩa xã hội thời bao cấp

                       Những buổi chiều xôn xao quán xá,
                       Xong ngày dài vất vả đã qua.
                       Cùng nhau chén rượu chén trà,
                       Quên đi những tháng năm dài chiến tranh.

                       Đảng bao cấp Quốc doanh kinh tế,
                       Sống chung lòng bất kể sang hèn.
                       Bình an bình đẳng luyện rèn,
                       Xã hội chủ nghĩa te te dốc lòng.

                       Người trí thức đồng dòng dân dốt,
                       Nông công thương làm tốt Đảng giao.
                       Dây chuyền sản xuất đổi trao,
                       Làm theo năng lực hưởng cao nhu cầu.

                       Nhân dân mặc một mầu quần áo,
                       Vật dụng và cơm cháo đồng đều.
                       Mọi người chung sức cung tiêu,
                       Có làm có hưởng người đều ấm no.

                       Xã hội tốt chẳng lo phân hóa,
                       Cảnh giàu nghèo đã xóa mất đi,
                       Người khôn kẻ dại cùng thi,
                       Đem tình yêu nước ngu si để đời.

                                                      Nguyễn Lộc
                

                




 
                             




                                  Tham nhũng

             Ánh nắng ấm mặt trời vừa thức,
             Tiếng hon da bức xúc ngày lên.
             Ào ào âm hưởng vang rền,
             Hàng rong lanh lảnh càng thêm nhịp nhàng.

             Giới công nhân hàng hàng lớp lớp,
             Nai lưng còm nơm nớp lo xa;
             Thuế thân thuế đất thuế nhà,
             Đem tiền dâng cúng tàu cha giặc trời.

             Đời sống mới bán buôn gái cởi ,
             Quan được thêm của gửi tiền xài.
             Ngày ngày nhậu nhẹt xỉn say,
             Cùng nhau đàm đạo dùi mài lòng tham.

             Đảng lãnh đạo xóa tan nghèo đói,
             Không thấy nhà lợp ngói lợp tranh;
             Building xây cất ngon lành,
             Cho Quan hưởng lộc phước dành cháu con.

             Đất dân quê bán non bán tháo,
             Giá rẻ bèo cò cáo xông lên.
             Dân làm kinh tế không quên,
             Tiền vàng hối lộ quan trên hộ trì.

                                                            Nguyễn Lộc


Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011



                            Mưa rơi...

             Mưa rơi...!
                   Rơi...
                   Hồn tơi bời,
                   Từng giọt...
                   Từng giọt...
                   Tiếng nỉ non thánh thót.
                   Nhịp đều rơi cỏi lòng sầu rụng,
                   Khoảng trời xa còn in bóng cố hương.
                   Mưa trời tây âm hưởng tận trời đông,
                   Thương Đất Việt lạnh linh hồn đói rét.
                   Hồn lữ thứ dâng đời cho sương gió,
                   ''Khúc nhạc lòng"người bỏ xứ đi hoang.

                   Mưa còn rơi !
                   Rơi xuống tháng ngày trôi,
                   Như thầm trách bao ân tình oan trái.
                   Mưa tháng bảy,mưa dâng sầu tê tái,
                   "Khúc nhạc tình"còn âm mãi lời than.
                   .......Rơi. !......... rơi.!......rơi..!...................
                   Thắm ướt bờ môi !
            
                                                                Nguyễn Lộc

          

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011



                     Nàng xuân trong mơ

                    Đất trời như rộng mở,
                            Làn gió nhẹ vừa sang;
                            Rước nàng xuân vừa chớm,
                            Tuổi hồng em mơn man.

                             Mai vàng ươm lộc mới,
                             Tiết xuân của đất trời;
                             Reo vang muôn ngàn lối,
                             Gót hài em muôn nơi.

                             Vui đùa trong nắng tươi,
                             Rạng rở ánh mặt trời;
                             Nụ cười ong bướm đợi,
                             Nghiêng nghiêng hồng đôi môi.
                             Tặng đời thêm nhịp mới,
                             Khúc nhạc lòng lên ngôi.

                             Nàng xuân của tôi ơi !
                             Bóng em ở trên trời,
                             Mỗi chiều về nhuộm tím,
                             Một linh hồn chơi vơi.

                             Ôi !người đâu nhịp thở,
                             Thấp thoáng trong hồn đời;
                             Từng giờ từng nổi nhớ,
                             Chờ ai thỏa ý thơ.

                             Mỗi độ xuân lại sang,
                             Tiếng lòng lại thổn thức;
                             Hoa tím luôn giăng hàng,
                             Từng ngày từng náo nức.

                             Kìa nàng xuân vương tơ,
                             Tiếng đàn buồn thao thức,
                             Ôi! người mơ tình mơ.

                                                Nguyễn Lộc


                             Làng quê

                  Quê hương tôi hàng dừa xanh mướt,
                  Con kênh dài uốn lượn chạy quanh.
                  Trưa hè nắng rọi long lanh,
                  Mái xô xuồng nhỏ tròng trành liếp tre.

                  Chiều gió nhẹ dịu dàng đồng lúa,
                  Dắt nhau về kề tựa bờ vai.
                  Hương thơm rạ mới bay bay,
                  Nụ cười khúc khích nắng say đôi lòng.

                  Dòng kênh chảy thong dong duyên dáng,
                  Đàn trâu đen làm bạn ngày mùa.
                  Mây trời vẫn chở nắng mưa,
                  Lúa tròn hạt tốt duyên tơ thắm nồng.

                  Đời hạnh phúc mênh mông ruộng vắng,
                  Xong ngày dài đồng áng gian lao.
                  Cuộc đời mơ ước chi cao,
                  Đêm đêm võng hát lời trao ngọt ngào.

                                                           Nguyễn Lộc


                                 Dấu xưa

                       Hạt mưa rơi bên trời lặng lẽ,
                         Lá úa vàng buồn nhẹ gió ru.
                         Đong đưa hàng liễu vi vu,
                         Hiu hiu chợt thoáng dáng thu trở về.

                         Nhớ nhớ lắm con đê khóm trúc,
                         Đường chiều về rộn khúc chim ca;
                         Vin tà áo trắng thướt tha,
                         Chập chờn cánh bướm thêu hoa áo nàng.

                         Ngày xưa ấy miên man tóc gió,
                         Nét mực nghiêng còn đó trong tim.
                         Bóng ai duyên dáng bên thềm,
                         Thời gian cuộn chảy qua miền xa xăm.

                         Nhìn mây xám mơ màng chìm đắm,
                         Còn đâu đây hoa thắm trời thương.
                         Gót hài nhẹ bước tơ vương,
                         Nghìn năm còn đọng con đường em đi.

                                                             Nguyễn Lộc


                         Tiếng Huế gọi

                          Vườn xuân vẫn nở
                               Những đóa vô thường.
                               Nghìn năm thắm mãi
                               Hương tình rơi buông.

                               Có tiếng xưa vọng.
                               Đàn nhẹ êm mơ,
                               Mênh mông vang động
                               Một trời Huế thơ.

                               Chập chờn nổi nhớ,
                               Thắm đượm duyên quê;
                               Lơ thơ tóc gió,
                               Sóng tình đê mê.

                               Huế xưa còn đây,
                               Người yêu vạn thuở;
                               Má hồng hây hây.
                               Vương theo nhịp thở,
                               Giọng hò ngất ngây.

                               Có phải Huế gọi,
                               Ru hồn chiều nay.

                                        Nguyễn Lộc

                                                        
                                                              


                            Mưa mùa hạ

                          Mưa rơi đầu mùa hạ,
                                Lóp ngóp xoay lối mòn;
                                Dòng chảy dài trôi lá,
                                Trời giăng sầu buông nhanh.
         
                                Người đâu thuở ân tình,
                                Trên đường ta hò hẹn;
                                Nước thắm ướt đôi mình,
                                Miệng em cười e thẹn.

                                Hai tay che người ấm,
                                Anh nghiêng đầu tránh sang;
                                Lén nhìn giọt lấm tấm,
                                Suối mắt vào lòng anh.

                                Mưa rơi còn rơi hoài,
                                Một đời luôn trôi nổi.
                                Người em hằng mong đợi,
                                Dạ riêng buồn ai hay.
                                 
                                Rơi rơi khắp nẻo đường,
                                Xứ xa trên ngõ vắng.
                                Phút giây trôi chầm chậm,
                                Ru tình vào mênh mông.

                                Hình bóng chiều hạ ấy,
                                Chợt nghe hồn bên song .

                                                     Nguyễn Lộc

                                                
                                  

                              


                           Thương Đất Việt

                           Hiu hắt gió đông chạnh cỏi lòng,
                           Quê nghèo đói rét cảnh trời dông.
                           Thương về Xứ Việt thêm đau xót,
                           Khóc nhớ quê hương mãi ngược dòng.
                           Đất mất nhà tan ai gây tội,
                           Nước lìa tâm thẹn cảnh lưu vong.
                           Tổ Tiên dựng nước ân thù trả,
                           Con cháu Tiên Rồng tủi núi sông.

                                                                   Nguyễn Lộc