Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011



         Chúc mừng năm mới 2012

Chúc cho hạnh phúc khắp mọi nhà,
Mừng xuân dân chủ nở thêm hoa;
Năm xiềng xích cũ nhường nhân phẩm,
Mới trang sử Việt đượm âu ca.

                                  Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011



         Thương Má lắm  

Má đã cho con hơi thở nầy,
Không gì bằng được hỡi người ơi;
Ra vào cánh mũi như làn khói,
Nuôi dưỡng thân mang trong cuộc đời.

Lạc vào thế giới của tiêu sơ,
Vô thường được mất mãi bơ vơ.
Ngày đi đêm đến gieo sầu nhớ,
Day dứt má con phút tiễn đưa.

Con thương má lắm mãi trông chờ,
Phật tâm cho những đứa con thơ;
Hạt mầm ươm giống khi non dại,
Ưu Đàm nở rộ bến sông xưa.

Má đã tảo tần quen mưa nắng,
Nuôi đàn con trẻ mồ côi cha.
Cửa chùa rộng mở cho má gởi,
Tâm từ nương náu bước chân xa.

Nay Má đã già theo tháng năm,
Quê hương mang dấu vết thăng trầm.
Các con khôn lớn nhờ ơn Má,
Thấp sáng cuộc đời lúc khó khăn.

                                 Nguyễn Lộc

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011



                   Sầu đông

Những nụ hoa tuyết thắm nắng vàng,
Trên cành gió nhẹ lướt miên man.
Người đi vẫn nhớ làng quê cũ,
Kẻ ở còn mang giấc mộng tàn.
Se sắt trời đông sầu viễn xứ,
Quạnh hiu tuyết trắng phủ đồi hoang.
Ngó quanh một bóng hồn đơn lẽ,
Có thấu tình tôi hỡi gió ngàn ?


                                   Nguyễn Lộc


  Chúc mừng giáng sinh và năm mới

Giáng sinh chúc phúc đến muôn nơi,
Mầm thiện cho nhau nẩy lộc đời
vạn đóa sao vàng mừng Thiên chúa
Loan truyền bác ái mọi nguồn vui.

                                 Nguyễn Lộc






             

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011



  Cho không Đất Nước chứ không bán Nước

Nhà Nước ta có bán Nước đâu !
Cho không tàu cộng đảng sống lâu.
Xưa kia dân Việt là dân chệt,
Đảng dâng lại đất hưởng sang giàu.

Con cháu Bác Hồ công rất to
Nhờ ơn thằng chệt chỉ dẫn cho,
Việt Trung cùng giống tình máu mủ,
Nước mẹ Nước con một bóng cờ.

Bác Hồ dòng dõi người Quảng đông,
Bác Mao đào tạo dựng cờ hồng;
Đem về xứ Việt dạy dòng giống,
Nhắc nhở cháu con chớ hai lòng.

Nước mẹ Trung hoa luôn mong mỏi,
Ngàn năm vẫn hướng về phương nam
Dang tay chờ đón dân giao chỉ,
Xóa bỏ Việt nam xứ" dã man".

                                       Nguyễn Lộc

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011



            Người em xuân thì

trời lên cao vút màu xanh thắm,
Muôn hoa khoe sắc gợi lòng ai.
Giọt nắng lung linh ngày xưa ấy,
Nhung nhớ quê hương đậm tháng ngày.

Vạn dặm xa quê giữa chốn đây,
Nghe lòng thao thức bóng trăng đầy.
Chất chứa trong tim màu hoa giấy,
Tím cả hồn tôi thuở đắm say.

Em còn trong tôi của tuổi thơ,
Những cành hoa nhảy gió nhẹ đưa.
Ngước nhìn bên hiên mơ màng ngắm,
Tay mơn làn tóc xõa lưa thưa.

Còn nhớ mỗi chiều nơi cố hương,
Tiếng lòng khe khẽ gọi yêu thương.
Gót hồng nhẹ bước muôn tia nắng,
Dệt áo em bay sáng phố phường.

Gặp nhau...ấp úng không nên lời,
Chỉ biết lặng nhìn đôi mắt tươi.
Trái tim như thầm lên tiếng nói,
Em của đời anh muôn kiếp thôi.

Ngày tháng qua đi từ dạo đó...
Đất Nước đau lòng cảnh chia ly,
Xa quê xa cả một trời nhớ...
Xa dáng em yêu tuổi xuân thì .

                              Nguyễn Lộc

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

THẤP THOÁNG HỒN EM


                  Thấp thoáng hồn em !

Thời gian trôi còn xót xa ngày cũ,
Tóc hoa râm cứ như trẻ ngày nào.
Căn nhà nhỏ lạnh lùng đời viễn xứ,
Thoáng mộng mơ lơ lững bóng chiều xưa.

Em chợt đến chợt đi người đã hoá...
Xuân úa tàn đưa ngày tháng qua mau.
Mặt đối mặt nghe trong lòng nghiệt ngã,
Từ xa xôi vô thường vọng âm vang.
Trả lại tôi tuổi trẻ như ngọc vàng,
Thay cằn cổi bao hoang tàn cuộc sống.

Đất lặng yên nghe bốn mùa xao động,
Chuông nguyện cầu làm xao xuyến con tim.
Người nằm yên trong mộ sâu gió lộng,
Kẻ đi hoang nơi xứ lạnh đìu hiu.

Đêm gió rú tưởng chừng như réo gọi,
Hỡi nàng ơi ! lãng vãng ở đâu đây.
Ở phương trời một vì sao sáng chói !
Ánh mắt nhìn ngày đó còn thơ ngây .

                                     Nguyễn Lộc




Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

NHỊP YÊU THƯƠNG



                   Nhịp yêu thương

Lá trên cành còn xót mùa thu trước,
Gió từng cơn rít khẽ ở trong tim.
Đông trở lại bầy chim ngừng tiếng hót,
Trời nhạt mầu sương phủ trắng bên hiên.

Có ai đi trên đường xa nhịp bước,
Cho nhắn dùm thuở ấy mộng phiêu du.
Đời lướt lẹ tơ chùng lên phím bậc,
Ru giấc nồng lắng đọng cỏ hoang vu.

Hoa sắc thắm lả lơi theo nắng ấm,
Hương toả bay gọi bướm ở trên ngàn;
Về đây dự buổi hoà ca âm lắng,
Tiễn người đi lầm lỡ một cung đàn.

Nơi đâu đó bóng xưa còn ẩn hiện,
Vũ điệu vui theo nhạc khúc vô thường.
Muôn tà áo chao nghiêng như én liệng,
Ngàn năm còn lưu luyến nhịp yêu thương.

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

PHIÊU BẠT



                           Phiêu bạt
 
Mùa đông về hàng cây lên tiếng thở,
Vọng nguồn xưa đong đưa nhịp thời gian,
Gió cuốn rơi từng chiếc lá phai tàn.
Đời trôi dạt bao năm dài viễn xứ.

Tóc úa màu xua tan thời quá khứ,
Thuở học trò còn lắng đọng trong tim.
Đã qua rồi dịu mát một trời êm,
Ánh nắng chiều còn vương màu khói nhạt.

Mây trắng bay gợi nỗi buồn man mát,
Đất nhớ thầm khi sương phủ hoàng hôn.
bầy nhạn reo nghe xao xuyến trong hồn,
Theo mỗi bước dập dồn trong nhung nhớ.

Con đường mòn dâng người cho sương gió
Cỏ hoang vu thoang thoảng vị yêu thương.
Hương đâu đây lặng lẽ gót đêm trường,
Lòng se sắt từng quãng đời phiêu bạt.

                                         Nguyễn Lộc

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

VÔ NGÃ



                           Vô ngã

Từng chiếc lá trên cành theo gió cuốn,
Mùa đông về nặng trĩu tuyết rơi rơi.
Xưa nơi đâu sao bay ở trên trời,
Trăm năm có lưu luyến gì dương thế.

Ngàn năm trước phiêu bạt đời dâu bể,
Ngàn năm sau duyên kiếp mộng chưa tan.
Hồn đi hoang từ dấu vết phai tàn,
Đang đốt cháy bằng những tia nắng ấm.

Nguồn sống dậy từ làn hơi im vắng,
Dìm khí tan vào nấm mộ thời gian.
Cho bầu trời cháy rụi thành tro tàn,
Cho không khí bặt tin không tiếng nói.

Giam hư không vào hố sâu ngục tối,
Cúi đầu chào dựng thần chết lên ngôi.
Xua tan đi ánh sáng của đất trời,
Cho địa ngục ca vang muôn tội lỗi.

Hoa vẫn nở dập dìu trăm ngàn lối,
Gió vi vu ôm thân xác vô thường.
Đất reo vui luân chuyển khắp bốn phương,
Vùi nhục thể hoá thân vào vạn loại.

Không bản thể không có gì ái ngại,
Không thời gian không ảnh không hình.
Bay bay qua làn hơi ấm vô minh,
Tạo thiên địa cùng con người muôn thuở.

                                          Nguyễn Lộc

HÃY TRẢ LẠI CUỘC SỐNG



                     Hãy trả lại cuộc sống...

Những mảnh đời lang thang không nhà cửa,
Nằm co ro nơi góc phố lề đường.
Họ là ai sao rên xiết đau thương,
Cảnh nghèo đói lời oán than cuộc sống.

Đêm đèn đường hắt ánh vàng ống cống,
Lũ chuột đêm réo gọi lẫn tiếng cười,
Hoà âm vang khao khát da thịt người,
Trò tiêu khiển của những loài thú độc.

Cuộc cách mạng đấu tranh cho dân tộc,
Lót đường đi phụng sự kẻ vong ân.
Lời mị dân sao nghe dễ mềm lòng,
Thương kẻ dại theo những lời đường mật.

Những biểu tượng anh hùng tạo cuộc sống,
Thêm phấn son cho xán lạn huy hoàng;
Màu cờ Nước ngập đỏ ánh sao vàng,
Như gái gọi làm đẹp thêm đỏm dáng.

Cả một Nước là ổ đầy hoan lạc,
Phụng sự đời phụng sự cả Núi Sông.
Thoả ăn chơi bù lại thuở long đong,
Quan hưởng phước bao năm trường thịnh trị

Những bóng ma của cuộc đời phi lý,
Ám ảnh người trù ếm bầy sài lang.
Tiếng kêu oan dưới mộ những lầm than,
Rơi xương máu dựng xây cho chế độ.

Những bóng nghèo của người dân thành phố,
Bức tranh tồi vá víu cảnh giàu sang.
Người lãnh đạo miệng vẫn cứ huênh hoang,
Nước Việt nam xây Thiên đường Cộng sản !

                                            Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

TƠ TÌNH



         
                                Tơ Tình

Lạy chúa con trót dại khờ,
Bỗng dưng lại vướng nàng thơ xứ người;
Em còn ở tuổi đôi mươi,
Nụ cười trong sáng lời thương ngọt ngào.

Qua rồi một thuở chiêm bao,
Nhớ nhung tơ tưởng bóng hoa năm nào.

Bây giờ lòng vẫn nao nao,
Dịu dàng sóng mắt tình trao duyên nồng.
Gần em tâm tưởng bâng khuâng,
Ngồi xa phiêu dạt xoay dần mắt đưa.

Chúa ơi con nguyện xin chừa,
Những lần lầm lỡ duyên tơ ai hoài.
Dặn lòng rằng chẳng tình say,
Người xưa còn đọng dấu hài trong con.
Trái tim rướm máu hao mòn,
Bao năm còn vướng vết son dáng huyền.
Con nguyện! vẫn giữ tình duyên,
Lòng thương trong sáng còn nguyên Địa đàng.

Sáng chiều đến lớp âm vang,
Với Anh ngữ lạ râm ran trong đầu.
Chữ thì chẳng ráp thành câu,
Tơ tình thầm nhắc lâu lâu dật dờ;
Cuốn theo những cánh hoa mơ,
Chiều đưa mỗi bước trông chờ bóng ai !

                                        Nguyễn Lộc

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

MỘNG TƯỞNG


               Mộng tưởng

Bình minh dậy ánh hồng bừng sáng,
Gió hiu hiu hơi lạnh đầu mùa;
Đông về từ cỏi xa xưa,
Cảnh đưa se sắt lòng mơ quê nhà.

Bao năm tháng rời xa xứ mẹ,
Hồn đi hoang như trẻ không nhà.
Đường mòn mưa nắng thiết tha,
Đất ươm hoa thắm bướm là đà bay.

Dòng đời chảy tóc nay đã bạc,
Những người thân trôi dạt chốn nào.
Lạnh lùng nơi cỏi chiêm bao,
Lơ mơ ẩn hiện lòng nao nao buồn.

Cuộc nhân thế luôn luôn dời đổi,
Bao năm trường rượt đuổi bóng mình.
Ước mong mọi sự an lành,
Mà vô thường cứ hoá mành hư không.

                                    Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011



              Ai dại ? Ai khôn ?

Vật thay đổi luân hồi cút bắt,
Cứ ngỡ rằng ngộ sắc đạo mầu.
Buồn,vui,bịnh, khoẻ thay nhau.
Thiện căn,ác nghiệp lâu lâu qui hồi.

Người quan niệm thân thôi đau yếu,
Là kẻ tu thấu hiểu nhân sinh,
Ngã cao đức rộng tâm linh.
Sinh,già,bịnh, chết còn kinh động người.

Vàng bạc đến lòng vui tham đắm,
Bạn thăm nhà cảm giác gia tăng.
Vật đi vật lại lăng xăng,
Vui buồn lo lắng nói năng ỡm ờ.

Có của quí thì lo gìn giữ,
Sợ mất,còn,thiếu,đủ cho con.
Thủ đoạn gian dối trông mòn,
Dùng mưu chước lấy người khờ thiệt thân.

Lòng tự đắc khôn dâng người giỏi,
Không tu hành nên mới sai lầm,
Nhường đường cho kẻ gian thâm,
Luật rừng muôn kiếp đá văng ngu đần.

Thế mới biết phật dâng đường sáng,
Khuyên người đời thanh thản tâm nhiên.
Xác thân tan rã sớm chiều,
Vật vô sở trụ ai nhiều trí khôn ?

                                        Nguyễn Lộc

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011



             Trung thu

Nhớ trăng thu sáng sân làng,
Lồng đèn con trẻ ánh vàng lung linh.
Tiếng chuông tiếng trống đầu đình,
Khói nhang cầu chúc thanh bình nước Nam.
Rồng bay tiên nữ giáng phàm,
quanh quanh đèn kéo xoay vành lơi lơi.
Ngày rằm tháng tám vui tươi,
Nhi đồng ra rả tiếng cười dòn tan,
Bánh kẹo quần áo xênh xoang,
Đèn ông sao nhảy thênh thang rợp trời.
Ánh trăng trải rộng muôn nơi,
Đẩy lùi bóng tối một thời đã xa.
Nỗi đau còn chưa xoá nhoà,
Trẻ con nghèo đói miền xa khóc thầm.
Ước mong chú cuội,chị hằng
Mang cho quà bánh mọi năm khắp miền,
Vơi đi nỗi khổ triền miên,
Một thời bom đạn điêu tàn ai gây.
Người cầm vận Nước nào hay,
Mãi lo tham nhũng còn gây oán thù.

                                          Nguyễn lộc

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011



          áo trắng thiên thần

Áo em ngày sáng là thơ,
Đêm đen tôi mộng là tơ tưởng người.
Ngày em chứa đựng nụ cười,
Đêm tôi là mộng trăng đời quạnh hiu.
Tôi đi giữa chốn cô liêu,
Lang thang nổi nhớ mỗi chiều cô đơn.
Đêm đêm chân bước gọi hồn,
Ngày rơi nổi nhớ mỏi mòn đợi trông.
Áo em áo trắng thiên thần.
Áo tôi, áo bẩn hiến dâng về người,
Xoá dùm vết bẩn cuộc đời,
Tan thành cánh bướm muôn nơi sắc màu.
Cuộc đời tôi mãi lao đao,
Nhờ em góp nhặt nổi đau trong người
Đem về một mối đầy vơi,
Đốt thành khói toả muôn đời thuỷ chung.

Em ơi ! lòng nhẹ trong lòng,
Khi về một cõi tôi cùng theo em.
Tiền thân nơi chốn giao duyên,
Em ,tôi tan giữa cội nguồn khổ đau .

                                   Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

                              Truyện Thật ngắn : Một cuộc đời

                 Tôi  tình c  quen hắn vào dịp sinh nhật con gái của hắn.
Dạo đó tôi mới chuyển chỗ ở để tìm việc làm từ một Tỉnh khác.
Hàng tuần sau những ngày làm việc vất vả,những người dân Việt
xa xứ như chúng tôi gặp nhau để giải khuây bên chén rượu,ly trà.
Những cuộc vui đình đám giao tiếp với bạn bè tổ chức vào ngày
cuối tuần,ngày thường thì làm quần quật suốt ngày cho miếng
cơm manh áo.
          Hắn mới lập gia đình trong vài năm qua;mà nghe nói đâu,
Hắn được vợ qua sự giới thiệu của người quen nào đó.Hắn là
một người khoẻ mạnh, làm việc kỹ lưỡng và ngăn nắp,tính ấy
là do di truyền của ông bố để lại mà có lần hắn kể cho tôi nghe.
Hắn hay cáu kỉnh mỗi khi có người làm phật ý hắn nếu người
ấy có vẻ sợ hắn.Hắn hay tự tôn về bản thân mình mặc dầu hắn
chẳng có gì đặc biệt so với mọi người,nhưng bù lại hắn cũng
có tính hay giúp đỡ người khác nếu xét thấy những người ấy
chìu theo sở thích của hắn khi làm dịu lại sự mặc cảm của hắn
và chịu nhận ơn với hắn.Nhiều lúc hắn cũng buồn tìm những phút
giải trí cho quên thời gian;hắn luôn sẳn sàng chi trả mọi phí tổn 
cho cuộc vui mà người bạn của hắn không đủ khả năng chi trả,
-Hắn là người sành điệu về ăn chơi.
          Tôi nghe hắn kể với tôi rằng:lúc hắn còn thơ chịu nhiều
thiệt thòi về học vấn và tiền bạc so với các anh chị trong nhà ;nên
hắn có nhiều mặc cảm và sống bất cần đời,đó là lý do hắn mang
nhiều tính khí bất thường như vậy.
          Thời gian dần trôi qua,nơi chúng tôi đang định cư,kinh tế
càng ngày càng suy thoái,nhiều gia đình tan vỡ hạnh phúc nguyên
do cũng chỉ vì tài chánh thiếu hụt; gia đình hắn cũng bị ảnh hưởng
lây.Hắn bị thất nghiệp dài hạn,hắn chỉ còn loay quây  tối ngày chùi
rửa sàn nhà và rửa chén bát trong tiệm ăn mà vợ hắn mới tậu được để phục vụ khách hàng kiếm đồng vô đồng ra nuôi sống gia đình.Nhưng với bản tính thích ăn chơi ,nhậu nhẹt đã có từ hồi nào chẳng biết;theo tôi phỏng đoán như vậy -trời phú cho tôi tính nhạy bén khi nhìn người,nhưng tôi không dám khẳng định chắc chắn cho lắm.Thất nghiệp lâu dần hắn đăm ra sinh chán khi ở một chỗ với đống nồi,niêu,xoong,chảo v.v...,tối ngày phải rửa ráy chúng nó với cảm giác mệt mỏi. Con người thật của hắn bấy lâu nay bị kềm chế bởi trách nhiệm gia đình đã hội đủ điều kiện trổi dậy muốn tìm lối thoát.
               Cái gì muốn đến rồi sẽ đến.Tôi nhớ có một chiều chủ nhật
rảnh rổi,tôi đến tiệm ăn ,thăm hắn.Thấy tôi, hắn mừng ra mặt-ríu rít
mời tôi ngồi chơi,hắn vồn vã nói:
          -Lâu quá mới gặp lại bạn,ngồi chơi đợi mình chùi rửa  xong đống chén bát nầy ,rồi tụi mình tìm chỗ nào lai rai vài chai bia tâm sự cho đỡ buồn nhe .
           Dần dần rồi tôi cũng thân với hắn trong quan hệ đồng hương
trên xứ người mà thôi,thú thật tôi với hắn có nhiều điểm khác nhau
vế tư tưởng,hắn thì thích sống buông thả còn tôi thì lại khác,thời gian rảnh rổi giải trí một chút rồi thôi.Chúng tôi kết thân với nhau cũng vì cùng tuổi nhau và cũng có những nỗi đau khổ giống nhau lúc còn thơ ấu-trong cuộc đời ít có người sống được toại ý mình.
            Thời gian sau đó tôi phải lo toan những công việc hằng ngày
Làm hơn tám tiếng một ngày ở hãng,có khi làm cả ngày cuối tuần,
không còn thời gian để gặp hắn nữa.
             Bỗng một hôm tôi tình cờ gặp lại hắn trong quán cà phê.
Hắn tâm sự với tôi:
             - Vợ mình đã bỏ mình rồi bạn ơi! .
             Tôi hỏi lý do lại xảy ra như thế.Hắn trả lời tôi với vẽ mặt bình thản:
             -Vợ mình ghen tuông và độc đoán,cứ cột chân,cột cẳng mình ở nhà hoài chán quá ,mình quậy cho nó biết thế nào là lễ độ! .
             Tôi nghe hắn nói mà bàng hoàng,sao mà câu trả lời của hắn sao có vẻ bình thường và như cười cợt với chính bản thân của hắn vậy.Rồi tôi suy nghĩ:có uẩn khúc gì đây chứ không dễ dàng bỏ nhau ngang xương như vậy đâu.Mới hôm nào đây,hai vợ chồng hạnh phúc bên nhau với cô con gái xinh xắn ,lanh lợi,cùng người mẹ vợ sớm hôm lo cho con và cháu thì còn gi hạnh phúc bằng.Tôi hỏi hắn bây giờ cuộc sống của hắn ra sao, hắn nói :
              -Bây giờ mình sống nơi nhà trọ cho thuê.Mình được tự do rồi,sống thoải mái theo ý mình muốn.
              Tôi nghe câu hắn vừa nói có gì khác thường trong đời sống vợ chồng của hắn.
               Một hôm tôi được nghe thêm một cái tên mới đệm theo  sau tên của hắn,không biết nó từ đâu mà có tôi không tiện nói ra:,làm gợi trí tưởng tượng của tôi: Một con người mới hôm nào đây làm ăn tử tế ,vợ con đàng hoàng mà nay lại bê tha, trác táng;dám can đảm sống tự do theo ý của mình,mặc kệ dư luận dèm pha.Có phải hắn sống dối lòng mình và dối cả người không?.Hay là tôi đã lầm?.Dầu sao đi nữa tôi rất thông cảm với những nỗi đau khổ của hắn khi phải sống trực diện với chính mình .Còn gì can đảm bằng̉! 

                                                                              Nguyễn lộc          

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011



           Trang nhận định tổng quát về Xã hội và con người.

Thế giới đã bước vào thế kỷ thứ 21.Mọi thần tượng đều sụp đổ trước mãnh lực của đồng tiền và sự ma mãnh khéo léo của trí tuệ con người.
       
      Người ta cảm thấy cô đơn , bất lực, trống rỗng phải đối diện với chính mình mà thường  chúng ta hay chạy trốn chính mình khi
phải bận rộn với công việc hay là sự thành công của quá trình mòn mõi những năm tháng vật lộn với mãnh bằng cử nhân,tiến sĩ v.v...dành lấy sự ưu ái trong xã hội đầy bất trắc nầy.Người ta lo sợ một ngày nào đó mất đi cái khả năng sáng tạo của con người, trước sự việc computer ra đời trong những thập niên qua đã làm đảo lộn mọi tư duy thường nghiệm của con ngừơi,một trật tự theo lề thói mẫu mực địa vị cho sự cống hiến đạo đức mang tính biểu tượng mặc cảm.Khi người ta nhìn ngừơi khác bằng cặp mắt mang đầy ân huệ và thành kiến, nên sinh ra mọi thứ chân lý phù hoa như lòng từ thiện,tính vị tha.v.v... biểu tượng của thế giới mới đầy vẻ nguỵ tạo.
   
      Người ta run sợ và cảm thấy có lỗi trước bạo lực của những kẻ yếu kém hơn mình về mặt tri thức và thể chất để đòi lại sự công bằng của xã hội và Thượng đế.Sự sinh ra đời với một mẫu người không toàn vẹn, hầu tìm những nhu cầu và tự hào của bản ngã nguyên thuỷ là cái ăn,cái mặc và tư duy đứng đắn theo nghĩa hiện sinh duy lí suy đồi.
        
       Các tôn giáo khuyên ta làm lành lánh dữ,để tạo hạt giống vững chắc về niềm tin cho mình và cho người,hầu tạo một thế cân bằng tâm sinh lý và môi trường hòa bình cho nhân loại.Nhưng những khát vọng ấy đã bị tha hoá và xoáy mòn bởi khoa học thực nghiệm hiện đại ,nhằm thay thế một đấng tạo hoá mang đầy kịch tính nhân tạo.Người ta tin tưởng rằng với khoa học ngày nay sẽ làm tăng sức mạnh sinh tồn ,là liều thuốc xoá đi mọi mặc cảm của con người yếu đuối trước thiên nhiên ; làm chủ bản thân của mình ngay cả làm chủ những đồng loại của mình nữa,thế là mầm móng của chiến tranh ra đời mang đủ loại hình thức mới như,chiến tranh dân tộc chủ nghĩa,chiến tranh dân chủ,chiến tranh khủng bố,chiến tranh tôn giáo v.v...mà cốt yếu do lòng tham và tự hào về cái tôi của mỗi con người chúng ta đã mang theo từ tiềm thức nguyên thuỷ trước khi con người có trên qua đất nầy.Nên biết rằng cấu thể toàn diên về sinh lý của con người là lý trí,tình cảm và bản năng theo lý thuyết duy vật có tính tương đối của nó !nhằm đánh lạc hướng tư duy thường nghiệm về bản thể con người, mà mọi truy cứu tìm tòi của các nhà khoa học về tâm linh và ngành khoa học thực nghiệm đang còn bế tắt.

Còn nữa ........hẹn kỳ sau.

                                                                          Nguyễn Lộc


                Nỗi đau dân tộc

Dân nước Việt đã bao mùa ly loạn,
Nước ruộng đồng ngày hai nhịp đầy vơi.
Đời nông dân như những chiếc lá rơi,
Theo gió cuốn trôi dài trang lịch  sử.

Năm tháng xưa nguồn xuân tươi hoa thắm,
Cảnh thanh bình đồng lúa nhẹ gió ru.
Chim tung cánh trên cành rung ánh nắng,
Sáng long lanh thôn nữ nhìn trời mơ.
Vườn cây trái đong đưa theo sóng mắt,
Đàn em thơ vui với cảnh đồng quê.
Chim gọi đàn từ những chốn xa về,
Trâu nhai cỏ bên dòng kênh tươi mát.

Chiến tranh đến giặc tràn qua thôn xóm,
Phá tan hoang từng mảnh đất quê hương.
Dân lầm than đói rét cảnh tha phương,
Ai gây tội điêu tàn cho dân tộc ?

Tháng tư đen cộng quân vào Nam Việt,
Hàng triệu người lần nữa vượt biển đông.
Người nông dân bỏ Nước sống lưu vong,
Nơi viễn xứ vẫn mơ về Tổ quốc.

                                           Nguyễn Lộc

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011



         Nước Việt ngày nay

Nước Việt ngày nay lại đua đòi,
Lòng người hướng tới nẻo xa xôi
Thuần phong mỹ tục giờ đâu hả?
Ngoảnh lại nhìn trông US thôi.

Từng đàn con trẻ lại xum xoe,
Quần áo xênh xoang tóc đỏ hoe.
Đua nhau nhí nhố dăm ba chữ,
Anh ngữ lai căng giỏi mới nghe.

Giáo dục giáo khoa lại đua tài,
Học chăm dạy tốt đậu lai rai!
Chương trình cải cách thi nhau nở,
Con cháu Bác Hồ chóng giỏi thay !

Đồng tiền đi trước chốn khoa thi,
Lót đường con cháu cha ông đi.
Thành danh đỗ đạt cho Đất nước,
Một đống ông khoa bảng tức thì.

Từng đoàn nghiên cứu khoa học gia,
Giở lại sử xanh của nước nhà,
Định lại biển đông giao Trung quốc,
Dân tộc oán than :"giỏi quá ta !".

Quặng mõ bauxit nhận đổi trao,
Chú chệt nghe xong nhảy xổ vào,
Đem bán tài nguyên cho tàu cộng,
Tiền của Đảng ta lấy ngọt ngào.

                              Nguyễn Lộc





             Duyên nợ

Trời đất vi vu đủ bốn mùa,
Đời người cũng thế lắm chi mơ.
Sinh ra chuẩn bị lìa dương thế,
Tâm tưởng dần xoay thuở ấu thơ.
Chẳng biết từ đâu ta có mặt,
Chẳng chờ lại đến chốn duyên tơ.
Dây tình không cột sao mà buộc,
Nghiệp chuyển luân hồi với bến xưa.

                                    Nguyễn lộc

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011



                     Tình phai

Ngoài trời rả rích mưa rơi,
Gió đưa lặng lẽ về nơi xa vời.
ngày đi còn hứa trên môi,
Thời gian đưa nhịp cuốn trôi ân tình.
Một đời trăm nhịp linh đinh,
Diệt sinh lăn mãi bóng hình thuở xưa.
Yêu thương biết mấy cho vừa,
Lòng quê nổi nhớ dáng người nghiêng nghiêng.
Giàn hoa giấy tím bên thềm,
phượng hồng đua nở êm đềm hè sang.
Ve sầu hát khúc ly tan,
Mỗi năm thêm vắng bạn vàng chốn nao.
Tôi về giữa giấc chiêm bao,
Người thương còn đó tình trao phai rồi.
Đành lòng như cánh phượng rơi,
Một thời áo trắng về nơi cuối trời.

                                         Nguyễn lộc

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011


          Giọt nắng thu

Giọt nắng lung linh thắm ý thơ,
Mơ trên mái tóc xoả đôi bờ.
Dịu dàng khẻ bước anh theo gót,
Nhớ lại đường xưa luống ngẫn ngơ.

                                  Nguyễn lộc
              


           Nghề bảo lãnh

Làm nghề bảo lãnh tiện đôi bờ,
Giúp kẻ giàu sang rửa bạc dơ.
Môi giới làm ăn dân chạy trốn,
Trong ngoài hưởng lợi thoả ước mơ.

                                    Nguyễn lộc


                 Kẻ mạnh

Thẳng thừng giả dối chẳng ra sao .
Mạnh được yếu thua có ngại nào.
Rủng rỉnh đồng tiền vênh mặt trái,
                                            Tao!

                                  Nguyễn lộc


        Người già Hải ngoại

Người già hãy sống với dân tây,
Tiền bạc người nuôi lại đủ đầy.
Bệnh hoạn lo chi Nhà nước giúp,
Chiều chiều nhớ nghĩ chốn nào đây.

                                    Nguyễn lộc


             Casino

Casino,casino các bạn ơi !
Giải trí vui tươi lại có lời.
Tiền bạc nếu thua ta bán trắng,
Mánh mun Nhà nước trả ơn đời.

                               Nguyễn lộc


         Gái điếm lên ngôi
Đời đổi, lên đời các chị ơi !
Từ nay gái điếm được lên ngôi.
Xoá đi mặc cảm nghề làm nhục,
Xa xứ đi tây hưởng phước trời.

                             Nguyễn lộc



                    Lấy chồng Tây

Chị em rôm rả thích chồng tây !
Thân sướng thêm danh học tiếng thầy.
Tiền bạc người làm, người nấy hưởng,
Đêm nằm tủi hổ có ai hay !

                                        Nguyễn lộc


            Đoàn quân tham

Quân tham tiến tới tận trời tây,
Giống trống khua môi sướng thế nầy !
Học học,tiền tiền,tham vật dục.
Hiền nhân đức rộng sợ cao bay !

                              Nguyễn lộc


                       Ông cai Việt

Cũng bàn cũng học cũng hay hay,
Nhà cửa xe hơi ngoại ngữ tài.
Ông hỡi ! sao ông gầm mặt xuống,
Cho thằng tây chửi kiếm tiền xài.

                               Nguyễn lộc




            kiếp công nhân

Cái kiếp công nhân ở nước ngoài,
Trời cho khoẻ mạnh để làm hay !
Nghênh ngang họng lớn khinh đời sống
Bệnh hoạn có ngày cũng trắng tay.

                                  Nguyễn lộc

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011



       Cánh phượng tàn

Đã mất về đâu hởi tuổi thơ !
Sao ta xa cách mãi đôi bờ.
Tuổi già thầm lặng từ đâu lại,
Rõ mặt âm hồn lỡn vỡn chưa !

Có những giấc mơ bóng yêu kiều,
Mà hồn thắm thiết nỗi cô liêu.
Bước chân ai đó bên thềm vắng,
Gõ nhịp xa xưa chiều lại chiều .

Còn đây cánh phượng nằm trong vở,
Trường cũ tình xưa chưa xoá mờ.
Mực tím còn vương theo năm tháng,
Nhắc ngày xưa ấy đến bao giờ... ?
                                     Nguyễn lộc 


        Hãy để tôi...

Hãy để tôi lặng nhìn,
Một lần cuối điêu linh.
Đời người thôi lỡ dại,
Tìm thấy lại chính mình.

Hãy để tôi tôn thờ,
Một thần tượng bơ vơ.
Bên đồi cao vực thẳm,
Cúi xuống nhìn hư vô.

Hãy để tôi chán chường,
Lòng ích kỷ nhỏ nhen;
Tham lam và đố kỵ
Cuộc sống với đỏ đen.

Hãy để tôi yêu em,
Tình yêu không vụ lợi.
Trên bờ môi tươi thắm,
Miệng luôn mĩm nụ cười.

Hãy để tôi lang thang,
Quán sinh tử phai tàn.
Cho niềm vui cao vút,
Loé lên ánh đạo vàng.

Hãy để tôi bé nhỏ,
Thu lại thở ngây thơ.
Tâm đơn sơ trong trắng,
Thương về cội nguồn xưa.

                       Nguyễn lộc